Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

Mình, ơi, là mình!


Sài Gòn , lúc này, không nóng, không mát , không nắng nhiều , cũng rất kiệm mưa .

Sài Gòn, lúc này, không nhõng nhẽo, không chả treo, không giận hờn, cũng chẳng khùng điên.

Sài Gòn, lúc này , như đứa con gái lạnh lùng phớt lờ một ai đó , chẳng quan tâm, và cũng rất kiệm lời .

Không hiểu sao, nghĩ đến thời tiết Sài Gòn, lại nghĩ ngay đến một đứa con gái tính tình nắng mưa, ăn nói lẻo khẻo, tình treo lỉnh khỉnh nào đó. Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến là thấy bực mình, nhưng cũng không đáng ghét, vì hình như nó cũng là … chị em với mình thì phải, chỉ có điều, về cái mảng … “ lỉnh khỉnh” thì mình … không như nó …

Mình, lúc này, không nhõng nhẽo, chẳng chả treo, không giận hờn, cũng chẳng khùng điên, cố lạnh lùng phớt lờ một ai đó, (cố gắng) chẳng quan tâm, và cũng rất kiệm lời .

Mình, lúc này, đang …giả vờ… vô cảm để kết thúc một cách bình an ......

Mình, ơi, là mình !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét