Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

30.4.2013

Những ngày còn dưỡng thương ở bệnh viện Đà Nẵng, trung úy Dan thường nói với Forrest Gump rằng: "Tất cả những gì xảy ra đối với chúng ta, với bất cứ cái gì và ở đâu, đều được điều khiển bởi quy luật tự nhiên của vũ trụ. Tất cả đều là một phần của kế hoạch nào đó, và cách tốt nhất chúng ta có thể hòa hợp là tìm cách khớp vào kế hoạch, và rồi cố gắng giữ cho chắc chỗ của mình".

Thế rồi Forrest hỏi Dan :"Thế sao Bubba tội nghiệp lại phải chết, cái quy luật tự nhiên đần độn nào lại cho phép điều đó. Dan nghĩ ngợi một lúc rồi nói :"Ờ, để tôi nói cho cậu nghe, Forrest, tất cả quy luật này đều không đặc biệt khiến chúng ta hài lòng. Nhưng chúng vẫn là quy luật. Như khi một con hổ vồ một con khỉ trong rừng - tệ cho con khỉ, nhưng tốt cho con hổ. Cái kiểu nó phải thế".

30.4 nằm nhà, lắng nghe lời "tự sự" của Forrest Gump. Thấy lòng mình yên bình, sáng sủa.

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

27.4.2013

1.Tin nhắn đến ngay lúc mình rời bỏ Sài Gòn có lẽ là  một ẩn ý lớn của số phận. Vậy là đã đi làm được 10 ngày, lương cũng đã được chuyển vào tài khoản, nhưng công việc tiến triển không như mong đợi, suốt ngày nay mình chẳng đẻ ra được chữ nào cả, đầu óc đông đặc và mụ mị, chán ơi là chán. Mà nói "chán ơi là chán" hình như cũng là câu cửa miệng thôi. Hôm nay, hình như mình cũng không chán lắm, nói đúng hơn mình chả thấy tí cảm giác chán nào cả, mình chỉ thấy hơi nhảm nhảm trong người mà thôi. Hi vọng qua lễ, mình sẽ hết nhảm, chữ nghĩa lại tuôn chảy, nếu không mình sẽ bị đá đít chứ chẳng chơi.

 2.Bất cứ việc gì mình làm từ trước đến nay, dẫu nhìn lại đứt gãy, rời rạc, coi bộ chẳng có gì liên quan nhưng bằng một cách nào đó có sự gắn bó và bổ sung qua lại một cách vô cùng kỳ diệu. Kết quả của những sự kiện được xâu chuỗi một cách bất cẩn ấy là tạo ra một "MÌNH" lạ lẫm, kỳ quặc và  tài hoa nửa mùa như ngày hôm nay. Cái "Mình" mà thỉnh thoảng mình tự hào, thỉnh thoảng mình muốn nhổ nước bọt.

3. Đi ngủ là sướng nhất trên đời.


Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

25.4

Hôm nay, việc dồn đống, nhưng tôi chả buồn làm, tôi buồn mình, tôi đi tìm chỗ của riêng tôi. Ở cái góc văn phòng này, blog là chỗ duy nhất cho tôi cảm thấy an toàn, tôi nhìn mình, tôi ngắm mình, tôi hiểu mình...

Tôi thấy mình cô đơn.

Hôm qua, tôi bị chửi là người hai mặt. Tôi không phải là người như thế, ngàn lần không phải như thế, chỉ vì tôi có khả năng chơi với hai người ghét nhau, tôi chẳng bị ảnh hưởng gì bởi cái lý do mà họ không thể hoà hợp. Tôi yêu thương cả hai người vì những mặt khác trong họ, thật sự không biết mình có đeo mặt nạ không, nhưng tôi ngàn lần không phải kẻ hai mặt. Tôi nào có vụ lợi gì trong những mối quan hệ này để mà khổ sở đóng kịch như thế?

Tôi thấy mình tổn thương.

Hôm nay, tui bị sỉ nhục, vì cái cảm xúc của mình không giống cái cảm xúc của người ta, những gì mình viết ra người ta nhai không nổi, nuốt không nổi, người ta nhổ toẹt vào mặt tôi.

Tôi thấy mình buồn.

Hôm qua, tôi khoát balo, bước ra khỏi công ty, ngông nghênh, ngạo mạn. Trời tối hẳn, tôi đứng đợi đèn đỏ, Nguyên Hà hát cho tôi nghe bài "Chiều nụ hôn và những điều khác", tôi chợt thấy mình quá bé nhỏ, quá nhỏ so với cái balo sau lưng, quá nhỏ để vươn người lên và hôn những người tôi yêu cao lớn.

Tôi thấy mình bất lực.

Hôm nay, bây giờ, tôi ngồi đây, giữa một đám ngổn ngang cảm xúc, tôi viết những dòng rối rắm tối nghĩa này.

Tôi muốn khóc.

Nhưng tôi cũng không muốn khóc.

...






Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

lo

Dạo này bị bệnh mất trí nhớ tạm thời. Tự nhiên hôm nay nói chuyện với bạn, quên mất tất cả những chuyện hôm qua mình làm, gặp ai, ăn gì, sống như thế nào. Một ngày bị xoá trắng trong trí nhớ. Cũng vài hôm trước, nói chuyện với dì xong, hai tiếng sau quên hết sạch bách nội dung câu chuyện, không nhớ một chút xíu xiu gì cả, cố lắm cũng không tài nào nhớ được. Và còn lại vài chuyện linh tinh như thế nữa, hồi giờ cứ đổ lỗi tại đầu óc đễnh đãng, nhưng bây giờ là nguyên cả một ngày ký ức, làm sao chấp nhận được???? Mình bị gì vậy trời, có vấn đề không ??? hu hu hu tự nhiên thấy lo quá !

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Rơi hẫng trong đêm...

Có những nỗi nhớ được lưu lại trong tiềm thức, luôn tìm về trong những giấc mơ. Để rồi khi giật mình thức giấc, ta mới hoảng hốt nhận ra rằng mình đã mãi mất nhau.
Bàn tay rất ấm,
Đâu đó rất gần,
Rơi hẫng trong đêm...

Thần tượng ở Kohima


Cũng hơn 4 tháng rồi thì phải, không hiểu vì sao, dạo này mình hay nghĩ về cậu bé này. Mình nhớ cậu, nhớ cái buổi trưa đi bộ lang thang một mình ở Kohima và được cậu "vô tình" chỉ dạy cho thật nhiều điều thiếu xót ở bản thân. Nhớ cái "cửa tiệm" xinh xắn bé xíu xiu chỉ trưng bày đủ vài ba lọ kẹo và hai ba dây snack gì đó. Em kể đây là "kế hoạch" nhỏ của em sau giờ học, công việc yêu thích và cũng là niềm tự hào vô cùng lớn lao với lũ bạn ở lớp. Ông chủ tiệm năm nay 12 tuổi, bắt đầu kinh doanh từ năm lên 10 bằng "vốn tự có" tiết kiệm mãi từ hồi mới vào lớp 1. Mình ngồi, nói cười rả rích, em ấy cũng tíu tít kể chuyện, không biết có hiểu hết ngôn ngữ của nhau không, nhưng thấy thân thương đến lạ, chị mến phục em nhiều lắm em ạ!!!

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Chuyện vui của ngày !

Sáng : Bằng giọng điệu của một đứa teen teen ưa nhí nhố hô hào, mình viết quảng cáo cho một loại chất độc có đường có gas có tên có tuổi. Cái nước mà bác Peter nói là bác dùng nó để rửa hắc ín dính trên quần áo và nếu ngâm cái móng tay vào trong thì vài ngày sau không thấy xuất hiện. 

Chiều : Trong vai một bà mẹ tận tuỵ, yêu thương con trẻ, mình ngồi thỏ thẻ tâm sự chuyện bú sữa mẹ quan trọng như thế nào.

Thiệt, mình rất muốn ký dưới những bài PR đó bút danh là : ĐÙ MÁ !!!

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

16.4.2013



Những ngày ở Nagaland, sáng nào cũng dậy thật sớm, nhìn qua ngọn núi có hình mặt Phật đối diện để thấy mình an lặng cư trú trong yêu thương. Những cảm xúc quý giá rơi rớt đâu đó, loan lỗ thành mảng ký ức vụn vặt, đã đù để khắc ghi hai chữ "mãi mãi" trong cuộc đời...


Đuối với đời !

Một ngày quay mòng để tìm hiểu thế nào là "đối tượng", là "tinh thần", là "giọng điệu" của một mớ thương hiệu chết tiệt. Tất cả chỉ vì muốn trở thành một "nghệ nhân trộn chữ" có trách nhiệm với những phát ngôn được ký dưới cái tên chết tiệt chả kém : thuhgt !!!!

Đuối với đời!










Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

6.4.2013

Ngọc nhắn báo tin ba mất.

Lúc 2 giờ 14 phút sáng .

Tôi trở dậy, 

Đi uống nước.

Đi tắm.

Đi giặt đồ.

Đi phơi đồ.

Rất từ tốn và ráo hoảnh, nhẹ nhàng như một thứ gì đó vô hồn lơ lửng trong đêm

3h 24 phút, không còn gì để làm, tôi trở lại giường. 

Nằm xuống, nhìn thẳng lên trần nhà.

Tôi khóc...

Một nửa,

cho nỗi đau của bạn...

Còn một nửa,

cho nỗi sợ trong tôi.




Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013

3.4.2013

Hôm nay, sống trọn vẹn một ngày vui : Mới mẻ, san sẻ và tình thân. :)

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

Linh tinh

Dạo này Sài Gòn nóng điên, thế mà cảm xúc lại lục đục kéo về, muốn viết một cái gì đó "úp úp mở mở " thật ... thi vị, nhưng ... thôi, không phải gồng gánh kéo cái tâm trạng nặng trĩu nữa , chọn cách viết " đời " hơn một chút có lẽ sẽ thỏai mái hơn .

Hai tháng nay tâm trạng không ổn định, giống như sơi dây thun, khi thật căng, lúc thật chùn.
Tâm trạng , hai thằng lạc quan và bi quan như hai đứa con nít dở hơi đứng xếp hàng, đứa nào cũng muốn lên trước, thằng bi quan luôn thắng thế, nói với thằng lạc quan rằng : " mày chẳng làm được gì cả, đồ ăn hại" , thằng lạc quan khinh khỉnh, tao cóc cần tranh chấp với mày nữa, đồ cứng đầu hèn nhát, tao bỏ đi đây. Thế là từ đó, thằng bi quan chơi thêm với hai thằng nữa, thằng cọc cằn và thằng bất cần..

Thằng bi quan hay buồn và tự ti, chỉ ậm ừ cho qua những lời khuyên tốt nhất.

Thằng cộc cằn và thằng bất cần luôn làm tổn thương những người quan tâm đến chủ của nó.

Và thế là cố gắng cuộn tròn thành chấm nhỏ, càng nhỏ càng tốt, để không ai nhìn thấy, khỏi ai bận tâm, thậm chí biến mất tiêu để chẳng ai nhận ra sự tồn tại của mình trên đời này càng tốt hơn.

Nhưng, đã “trót” sống trên đời này thì phải sống cho ...trót, thằng lương tâm nói thế vậy là thằng lạc quan lại quay về , để thay đổi tương quan lực lượng, nó kéo thêm hai thằng tự tin và hi vọng . Vùng lên, quyết chiến ....

“Thằng tự tin thì đắc thắng mau chết , thằng hi vọng thì hão huyền” , thằng bi quan bảo thế .

Thằng lạc quan khinh khỉnh : Để rồi coi....

Ừ, thì để rồi coi ....Cái tâm trạng phản chủ , khó bảo, lúc căng, lúc trùng ...

Mệt.


_______________


(Viết lâu lắm rồi )