Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

lo


1.Con nhỏ gác tay lên trán, nhìn lên bầu trời, cố tìm đâu đó một vì sao cho có rồi bâng quơ hỏi về sự trao thân, hình như nó khóc, mình nhìn thấy một giọt nước rơi ra khỏi đuôi mắt, nó rơi vào đâu thì mình chẳng biết nữa, vì có dám nhìn đâu. Mình né, không nhìn vào giọt nước trong veo ấy, nó cho mình cảm giác không hay. Nhưng có né tránh thì cũng đã nhìn rồi, và cái không hay đó dù không thừa nhận, cũng đã thấy rồi…

Mình không hỏi sâu, cũng không thắc mắc về giọt nước có vị mặn ấy, Điều đó, chỉ làm cho con nhỏ bối rối hơn, vì vốn dĩ, mình hơi già cỗi trong tình yêu thì phải, nhưng mình biết, có cái gì đó đang nhoi nhói trong lòng con nhỏ.. Mình cũng biết rằng, đôi khi, chẳng nên hỏi về sự hoài nghi trong tình yêu của những người “ nghệ sĩ”, nhất là với con nhỏ chỉ chụp bằng film, thích maxi , nghe Melua và hay … do dự . Thôi thì, cứ nhìn con nhỏ tự mình nhẹ nhàng lướt qua những trở ngại còn hơn là làm cho nó bối rồi với những lời khuyên “ thâm nho” của mình .

Lúc này, đứng ngoài, quan sát là đủ, cứ để con nhỏ sống và cháy với “cá tính tình yêu” , khi nào cần “ cá tính tình thương” thì tự nhiên chị em sẽ tìm thấy nhau, lo gì?

Ấy vậy mà, trong lòng vẫn thấy lo mặc dù con nhỏ đã qua cái tuổi gọi là… bồng bột…

2.Bạn gọi điện, kêu ra hồ con rùa kể chuyện suốt 3 năm 4 tháng bị thằng bạn trai lợi dụng tình cảm, tiền bạc. Bạn phát hiện ra mấy ngày nay vì kết thân và khai thác được thông tin từ …bạn gái mới của “ bạn trai” mình, bạn chua chát bảo muốn tát cho con nhỏ vài cái, nhưng đã không làm điều đó vì xét cho cùng , con nhỏ kia cũng có lỗi gì đâu .

Mình không hỏi sâu, cũng không dám thắc mắc nhiều về cuộc tình của bạn, mình không muốn khoét sâu vào cái lỗ hổng trong lòng bạn nữa. Trong lòng cay, đắng, chua, chát bạn kể về thời gian ngọt – bùi - mặn - nồng hứa hẹn của cái gã khốn nạn kia , bạn kể mình nghe mà sao giọng bạn nhẹ tênh, mắt bạn ráo hoảnh, bạn không khóc giọt nào, chỉ nhìn thật xa, xa hơn ngàn lần cái khoảng cách giữa bạn và gã kia hiện giờ, xa đến nỗi mình chẳng thể chạm đến được dù chỉ ngồi cách bạn một bàn tay .

Lúc về, bạn cười hơi nặng, bước đi cũng nặng , nhún vai nhẹ nhàng như hất hết tất cả muộn phiền vào trong, bạn bảo mình “ đừng lo” rồi quay mặt bước đi, có lúc, mình quay ngược lại, nhìn bóng bạn dần khuất, tự hỏi chẳng biết có giọt nước mắt nào rơi vội xuống đường không, bất giác, mình nghĩ là không …

Ấy vậy mà, trong lòng cảm thấy lo mặc dù bạn đã qua cái tuổi gọi là… bồng bột lâu rồi…

3. Em cảm nhận được “ điều gì đó” khi bất ngờ đặt tay lên bụng chị, nhưng “sự tế nhị” trong em không cho thắc mắc, nên em đã quăng câu hỏi đó qua ban công lầu 11, nó theo gió, bay xuống con sông bên dưới rồi ngoằn nghèo chảy mất. Hai tháng sau chị nói với em , chị mua nhà để chuẩn bị đón một thiên thần , chị nghẹn ngào, rơm rớm rồi òa khóc, cái hạnh phúc của người làm mẹ lớn đến nỗi chị tự nguyện quăng mình vào thử thách và vui vẻ trở thành một người mẹ đơn thân.

Mình không hỏi sâu, cũng không dám thắc mắc về cha của đứa trẻ là ai, vì mình hiểu rằng đó là một bí mật đời tư cần được tôn trọng. Rồi chị cũng tiết lộ, chị đem đống giấy tờ ra để chứng minh rằng thiên thần ấy “ chẳng của ai cả ngoài – chị” thông qua phương pháp thụ tinh nhân tạo được làm một cách cẩn thận và công phu. Rồi chị khóc, lại khóc, khóc thành dòng và thổn thức, nó không khóc cho sự hạnh phúc làm mẹ, mà khóc với một bản năng hết sức là phụ nữ , một người phụ nữ yếu đuối cần được yêu thương và che chở mặc dù đã rất cứng rắn chọn con đường khó khăn để mà đi…

Xét cho cùng, bản chất con người cũng là yêu thương và che chở, mình không được yêu thương và che chở thì sẽ yêu thương và chở che cho người khác vậy, chị nói vậy, tay gạt nước mắt , bảo em “đừng lo”…

Ấy vậy mà, trong lòng cảm thấy lo mặc dù chị đã qua cái tuổi gọi là… bồng bột…lâu lắm rồi …

4. Những người phụ nữ xung quanh mình, ai cũng có những nỗi niềm riêng đong đầy hay vơi cạn chỉ tùy vào thời điểm và cảm xúc, mình hay ngồi cạnh họ, chỉ để họ biết có ai đó bên cạnh cho đỡ đơn côi, không làm cho họ đứng lên được nhưng chí ít cũng là chỗ cho họ dựa vào để không gục ngã. Dạo này, mình cũng không đào sâu hay giải quyết vấn đề của ai nữa vì vốn dĩ cho rằng chẳng ai có thể sống thay cuộc đời cho nhau được, muốn giải quyết tận gốc rễ thì chỉ dựa vào bản thân mình thôi, mọi lý thuyết để vực dậy một con người thì có đầy trong sách .

Bởi vậy, dạo này, mình hay ngồi im, có khi chỉ là ….nghe những tiếng thở dài , rồi một thời gian sau, những người phụ nữ của mình cũng sẽ thở đều và thở sâu một cách thoải mái, mình tin vào bản lĩnh của họ mà. Thế nên, thử thách chỉ làm chị em chúng mình quyến rũ hơn chứ cũng chẳng có gì ghê gớm lắm .^^

5. Những ngày tháng tư này, mình nhớ về những ngày tháng tư của những năm về trước. Mối tình đầu đến vào những ngày giữa tháng rồi ra đi đâu đó cũng trong tháng tư, chẳng nhớ đích xác là ngày nào . Chỉ biết rằng, nó đã thật sự ra đi, nhẹ nhàng và bình yên, cũng như cái cách mà nó đến …

Con nhỏ, chị , bạn hay rất nhiều người có cùng câu hỏi : “ sao vẫn chưa có bồ, thấy yêu khổ quá không dám yêu thêm người nữa hả” ; lúc nào mình cũng phá lên cười bảo : lo gì ?

Ấy vậy mà, trong lòng tự nhiên cảm thấy lo lo mặc dù đã qua cái tuổi gọi là… bồng bột…lâu lắm luôn rồi …

2 nhận xét:

  1. Có những người, dù ta biết họ đau, nhung ta cũng biết rằng chẳng có gì có thể làm họ ngã gục.

    Trả lờiXóa
  2. Có khi già đầu như chị nhưng vẫn còn bồng cái bột đó nhe!

    Trả lờiXóa