Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Chuyện cạo đầu

Tôi vẫn luôn giữ trong lòng mình một ý nghĩ, đến một lúc nào đó, tôi sẽ cạo đi mái tóc của mình, một lần trong đời. Tôi làm việc ấy, không vì lý do tôn giáo, cũng chẳng vì nguyện cầu thành ý hiện thực, chán đời vớ vẩn xuống tóc lại càng không.

Đơn giản, tôi chỉ muốn thử xem kiểu tóc mới của mình sẽ ra sao :)

Đùa chứ, tôi cạo đầu để xem tóc có quan trọng với mình không, thời gian mọc lại nó sẽ như thế nào, từ đó tôi sẽ ngộ ra một số điều, về bản thân mình, qua mình trải nghiệm chứ không phải do "nghe người ta nói".

Đừng hỏi vì sao tôi thích mà chưa làm? Bởi tôi chưa đủ vững vàng, để cho bố mẹ mình một sự tin tưởng, rằng: việc cạo đầu, đối với một đứa con gái sống đời sống bình thường là một trải nghiệm tâm linh, chứ không phải là một ý niệm tiêu cực khổ đau. Tôi có thể bất chấp mọi ánh nhìn, nhưng không thể bất chấp bố mẹ mình hoang hoải ngậm buồn.

Tôi phải làm cho bố mẹ mình yên tâm trước. Không xa nữa. Tôi sẽ cạo đầu.


Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

Con đường tâm linh

Hôm trước, gặp cô Hoa Đạo, người mà sư Pháp Hộ cho là một vị thánh sống. Cô nói kiếp trước mình là một cô gái Nhật sống gần núi Phú Sĩ, mình vừa nghe nói đã rợn hết da gà da vịt, bởi trong những giấc mơ, mình hay thấy mình cùng một tăng đoàn bay lên núi, và trong thâm tâm lúc đó, vẫn nhận thức được rằng đó chính là...Phú Sĩ. Cô còn nói thêm, mình là đứa có tánh linh và thông minh kỳ lạ, con đường tâm linh của mình đã mở ra rồi, nói nôm na là có thể thấy hoặc hiểu một số điều mà ngừoi thường không hiểu được. Cô khuyên mình phải trở về con đường thiền, để đạt được những chứng ngộ ở mức cao hơn, dần nhớ được quá khứ và con đường sứ mệnh từ nhiều đời nhiều kiếp trước, nhưng đó không phải là mục tiêu, mục tiêu chính của mình là thoát khỏi vòng luân hồi và chuyển vào cõi khác...

Cô nói nhiều lắm, nghe thú vụ ghê, nhưng thú vị nhất là mình thấy nhà mình ở bên Nguyễn Trọng Tuyển như một cái ...chùa vậy, tập hợp toàn những ngừoi có duyên tu (theo cô Hoa Đạo nói), kiếp này tụi mình gặp nhau để hỗ trợ nhau trên con đường tu tập. Nhà sẽ có bốn đứa xuất gia, đi vào những khoản thời điểm khác nhau nhưng hầu hết là rất bất ngờ, điều này đã được định từ nhiều kiếp trước, và người bắn phát đầu tiên là sư Toàn Pháp hộ. Những ngừoi còn lại, tuy ko xuất gia kiếp này, nhưng cũng dần đi vào con đường tâm linh và lương thiện dễ gần :)

Gặp cô xong, mình càng tin vào duyên, nghiệp nhân quả ghê gớm, mình cũng mừng nữa, bởi dù bản thân tự mò mẫm hồi giờ, nhưng cũng đang đi đúng hướng rồi, cô confirm rồi, giờ chỉ cần tăng tốc thôi.

:)

Nếu mình chết, mình sợ điều gì nhất.

Trong đầu mình tự nhiên nổi cái gì đó bằng hạt đậu, lấy tay đẩy đẩy thì thấy chạy qua chạy lại, sau khi "tập thể dục" cho nó xong thấy cũng đau đau xung quanh, mà dạo này để ý hay bị đau đầu khiếp, ở bên nửa đầu ngược lại.

Mình vẫn chưa đi khám, vì lười, vì sợ mà cũng vì nghĩ nghĩ chắc không có gì đâu, chắc vài bũa nó tự lặn, bởi vậy mà mình vẫn chưa đi khám, hay vì một lý do nào khác, mình cũng chưa biết nữa...

Mình phát hiện cái hạt đậu đó lúc ngồi một mình bên quan tài ông ngoại, chả biết có liên quan không, nhưng mỗi khi sờ lên cái hạt đậu đó, mình hay nghĩ đến cái chết. Mình tự nhiên nghĩ nếu mình bị u ác tính thì sao, mình biết được khi nào mình chết thì sao, mình sẽ cư xử như thế nào với chính mình và những người xung quanh, mình sẽ trở nên điên cuồng hay lạc quan thánh thiện?.!.

Hàng chục câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng mình không để tâm trả lời lắm, vì mình có một nỗi sợ to lớn hơn rất rất nhiều...

Nếu mình chết, mình sợ điều gì nhất, mình chỉ sợ, nếu mình chết trước bố mẹ mình...

thì...

đau lắm...





Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

Linh tinh

Lâu lắm rồi không viết thứ gì cho đàng hoàng. Giờ vô blog viết lại, bằng một thái độ viết ra rất đàng hoàng là:

Tự nhiên thấy ghê sợ tất cả các loại thịt, cảm thấy ăn thịt là một việc rất là...kinh tởm!!!!

ĐM, ko phải dân yêu động vật, cũng chả bị quan niệm tôn giáo nào ảnh hưởng.

Vậy thì, do đâu???

Sự thật là, do thấy ghê, chả thích tế bào của mình hấp thụ thứ gì từ tế bào của heo gà bò vịt cả, càng ăn nhiều thịt, thấy con người càng tiến hoá ngược, phần con lấn áp phần người, hung hãn và ngu ngốc.

Chắc mình BỆNH quá rồi, suy nghĩ thái quá, quá thái quá, hết sức thái quá, đù má, nói chuyện này bên fb chắc bị ném cả rổ đá!!!!

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Lâu rồi không đam mê :)

"Chị thiệt là hay, vì dám bỏ việc sống cho niềm đam mê của mình" - bạn bên báo X đang phỏng vấn mình cái đột nhiên phán vậy. Ui cha, đính chính liền với bản luôn, hic hic, chị không dám nói là chị đam mê gì hết em, chị chỉ có khả năng một chút, thích một chút, đầu tư một chút và làm chuyện mà chị cảm thấy bình thản, thiệt may là hiện nay nó có khả năng nuôi sống chị thôi. Chị không giới hạn cho khả năng cũng như bó buộc mình vào những mĩ từ như ước mơ, đam mê, hoài bão để rồi cố gắng ép mình vào bất cứ điều gì cả, nếu điều đó khiến chị mất đi sự bình thản, chị sẽ bỏ, như là bỏ việc vậy...

Thấy em đó nhìn mình có vẻ lạ, thà không đam mê gì để được yên bình nghe có vẻ ngồ ngộ hỉ, hihi

Cảm thấy nhẹ tênh. :)

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

Chuyện con cá, cần câu và hơn thế nữa.

Câu chuyện kể rằng vào một ngày nọ, ở làng chài có một thanh niên đi câu cá, trên đường về gặp một người ăn xin sắp chết đói. Anh thanh niên thương tình nên bắt trong giỏ cá của mình vừa đi câu về cho người ăn xin một con cá. Người ăn xin đã nướng ăn và thoát được cơn đói. Anh thanh niên về rất vui, gặp anh bạn hàng xóm kể lại câu chuyện mình đã làm được một việc thiện. Anh bạn hàng xóm lắc đầu bảo rằng anh làm như vậy là không chắc đã tốt. “Không chỉ cho cá, cậu nên cho người ăn xin cần câu để ông ta tự mình đi câu kiếm sống. Không tin, ngày mai cậu đi qua sẽ thấy người ăn xin đó vẫn bị cơn đói hành hạ.”- Anh hàng xóm nói.

Ngày hôm sau anh thanh niên rủ anh bạn hàng xóm cùng đi câu. Khi trở về, quả như lời anh hàng xóm nói, hai người gặp lại người ăn xin đang nằm lả bên vệ đường. Anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm cho người ăn xin cần câu. Cả hai trở về trong tâm trạng vui vẻ vì đã làm được việc thiện. Trên đường về hai người gặp một anh bạn khác cùng xóm. Cả hai hào hứng kể lại câu chuyện trên cho anh hàng xóm này nghe. Anh hàng xóm này lắc đầu nói: “Các cậu làm vậy chưa ổn. Cho người ăn xin cần câu rồi nếu không chỉ cho ông ta cách câu thì ông ta câu thế nào được cá. Ngày mai trở lại các cậu sẽ thấy người ăn xin vẫn bị đói.”

Ngày hôm sau cả ba người cùng đi câu. Khi trở về, quả như lời anh hàng xóm nói, ba người gặp lại người ăn xin đang nằm còng queo, quắp chiếc cần câu lả bên vệ đường. anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm sửa lại cần câu, anh bạn hàng xóm mới giảng giải tỉ mỉ phương pháp câu cá, từ mắc mồi câu đến phương pháp câu từng loại cá…v.v ..Thế rồi cả ba trở về trong tâm trạng đầy hưng phấn, tin chắc tư nay người ăn xin sẽ không sợ đói nữa. Khi ba người về gặp ông lão ngư trong làng – một người từng trải, đầy kinh nghiệm, người đã gắn bó cả cuộc đời với nghề đi câu, cả ba hào hứng kể lại câu chuyện người ăn xin. Lão ngư ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nghi hoặc: “Các cậu đã làm đúng, thế nhưng lão nghĩ chưa đủ. Lão chỉ sợ thiếu một điều có lẽ còn quan trọng hơn. Các cậu chỉ cho người ăn xin công cụ, kỹ năng, phương pháp, tôi tin người ăn xin này vẫn đói!"
Các cậu biết tại sao không? Lão ngư hỏi.
Ba thanh niên ngơ ngác, mong lão ngư giải thích giùm.

Lão ngư nói:
– Thứ nhất người ăn xin làm nghề này nhiều năm, nó đã ngấm vào máu của ông ta, và đó là thói quen của ông ta, trong đầu ông không có khái niệm tự đi kiếm miếng cơm manh áo cho mình, mỗi ngày mới đến trong đầu ông ta chỉ có khái niệm xin, xin và xin mà thôi, vì vậy trước tiên các con cần giúp ông ta định hình lại suy nghĩ.
– Thứ hai như các con đã biết không phải cứ thả mồi xuống là đã có cá đôi khi phải kiên nhẫn câu cả tiếng, cả buổi…có khi cả ngày không được con nào bài học thứ hai ông ta phải học đó là kiên trì.
– Thứ ba có một yếu tố cực kỳ quan trọng, nó giải thích tại sao cả đời ông ta chỉ đi ăn xin, đó chính là niềm tin của ông ta. Trước buổi hôm nay vào vài ngày trước lão có nói chuyện với ông ta một lúc, lão có hỏi một câu rằng: Sức lực của ông vẫn dồi dào như vậy sao không học một nghề gì đó để kiếm sống hoặc có thể đi câu cùng tôi?

Các con có biết ông ta trả lời sao? Ông ta nói: “Ông giỏi tôi không theo ông được, tôi sinh ra đã mang phận ăn xin rồi, cha mẹ tôi ngày trước cũng làm nghề này, số tôi khổ sẵn rồi, tôi không làm được cái gì nên hồn cả!”Các con nghĩ sao? Cái người ăn xin này thiếu không phải là công cụ, kỹ năng hay phương pháp mà ông ta thiếu thái độ sống đúng đắn!

Cả ba nghi hoặc, chưa thực sự tin lời của lão ngư, nhưng để kiểm tra, ngày hôm sau nữa, ba thanh niên cùng rủ lão ngư đi câu. Không ngờ rằng, trên đường về nhà, cả bốn người gặp người ăn xin ngày nọ trở về với nghề cũ của mình. Ba thanh niên nài nỉ lão ngư chỉ cho người ăn xin thái độ sống đúng. Lão ngư ngần ngại: “Thái độ sống phải đào luyện thường xuyên nhờ sự định hướng, tác động của gia đình, nhà trường và xã hội, không thể ngày một ngày hai mà có được, và tự thân rèn luyện.”…..!!!

(Sưu tầm)

Chia sẻ là vậy, hồi xưa cũng nghĩ vậy, phân vân suy nghĩ chuyện con cá, cần câu, do đâu mà người ta không thay đổi?...

Bây giờ nghĩ đơn giản hơn, kiểu như tuỳ duyên thì giúp, có duyên không giúp thì cũng không sao. Làm việc mà mình cho là tốt với tâm trong sáng và thoải mái tự nguyện, còn suy nghĩ cân đong nhiều quá thì khỏi làm. Có những cái gọi là nghiệp, mà nghiệp thì bản thân mỗi người phải tự gánh lấy và chịu trách nhiệm với chính bản thân mình, không ai giúp được.

Chỉ mong sao cho mình đủ trí tuệ, để hiểu đâu là cái nghiệp của người, người phải tự gánh lấy, và đâu là cái nghiệp, cái nợ của mình, mình phải tự đi trả mà thôi....

Thứ Hai, 23 tháng 2, 2015

can chi mình mà lo

chợt nghĩ mua dù tặng mấy người xin ăn ngoài đường để có cái che nắng che mưa. Nhưng không biết họ có xài không, vì họ kiếm tiền được là nhờ tình thương, sự mủi lòng của người khác mà. Có dù che vậy không thấy khổ mấy rồi sao kiếm tiền, ai cho nữa, nghĩ vậy nên thôi. Nhưng họ cũng có thể xài lúc "tan ca" mà, lúc nắng to quá hoặc mưa bất ngờ lấy ra xài liền cũng đỡ mà, nghĩ vậy nên mua. hì hì

dạo này suy nghĩ đơn giản lắm, chả nghỉ đến mấy cái chuyện con cá và cần câu cá nữa, thấy cần giúp thì sẽ giúp, cũng chả coi nó là nhiệm vụ mà phải nặng lòng, làm chuyện tốt phớt qua phớt lại, chả quan trọng đúng sai sâu sắc hay cạn cợt nữa.

Duyên thì nhiều, có duyên xấu duyên tốt, làm chuyện tốt chưa chắc gieo duyên tốt và ngược lại, mình vô minh không biết đúng sai, nên cứ vô tư làm chuyện mà mình nghĩ là tốt. Nhưng có một việc mình biết chắc là nghiệp thì mỗi người phải tự mà gánh vác. vậy nên, nếu ví con cá là duyên, cần câu tạo nghiệp, thì ai có cần câu hay không, xài như thế nào là chuyện của họ, chuyện của "ông trời" với họ.

can chi mình mà lo. 

(còn nếu mình cứ lo, thì đó chắc hẳn là nghiệp của mình rồi, lại phải suy nghĩ chuyện cái cần cho họ rồi, nói dạo này suy nghĩ đơn giản chứ cũng rối ren và thộn bỏ bà.)


Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Bút điếm.

người con gái bán thân nuôi miệng gọi là gái điếm

vậy bán chữ nuôi thân có gọi là bút điếm không?

vầng, hôm nay tui nhận lời bán chữ, tui hiếp dâm trí óc của tui, chả phải vì tiền, vì nể nang nên phải nhận, mà thôi, thì coi như vì tiền, góp chút cho con em mình nó đi châu Âu.

nghĩ vậy cho đỡ dằn vặt, khi đã thề với lòng mình không bao giờ trở lại con đường bút điếm...

haizzzzzz

Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015

lại mơ

hôm qua mơ thấy nhảy lên cao một cái, xong người mình mất trọng lượng luôn, sẳn dịp, quơ quơ tay cái là bay được luôn. ta nói nó sướng gì đâu, vừa bay vừa khoái chí nghĩ nghĩ "đã nói kiếp trước ta là con chim rồi mà" haha

dạo này hay mơ, mơ toàn giấc mơ thần tiên không hà, tự nhiên tin vào duyên nghiệp quá, nhưng cũng hơi ngại ngại, không biết có phải do mình bị lậm quá không, nếu phải thì làm ơn dẹp giùm tui một cái.

sợ nhất là tưởng bở à. haizz haizzz haizzz


Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

cái ổ mơ ước

Suốt đời cùng chỉ mong được có cái ổ như vầy để chui ra chui vô thôi. Đến lúc đó không thèm kiếm tiền nữa, chỉ toàn ăn rau thôi, cho đỡ tốn, nghèo mà :)





Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

mầu nhiệm để làm gì.

tôn giáo có mầu nhiệm không?

nói luôn, có đó, vì mình đã chứng nghiệm rồi, nên mình tin chắc là có.

nhưng mà sao nhiều người cứ chạy theo sự nhiệm màu ấy, sự chứng nghiệm ấy để thấy, làm bằng chứng để tin, để lập loè, nguỵ tạo hay để toả sáng, chứng tỏ. Họ quên rồi...

tôn giáo là điểm tựa cho mình bình an mà, 

không có sự HIỂU, để trung dung, để bình an trong lòng thì tôn giáo để làm gì, và tâm linh là cái chi chi...



Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

nỗi buồn của tôi.

Đời lấm lem, nở một nụ cười, rồi trao cho tôi bông bồ công anh tuyệt đẹp, để tôi thổi vào đó nổi buồn của mình, cho nó bay, bay mất. 

Nỗi buồn của tôi, nhẹ nhàng và đẹp lắm...