Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Nói với mình...

không ai có thể lấy được những gì mình đang giữ trong lòng. Nếu biết nó là " không đúng" thì hãy tự gỡ bỏ đi . Sự đồng cảm thật sự và cần thiết đối với một cảm xúc thật đôi khi không được nhìn nhận qua câu chữ mà là một cả quá trình dài tiếp xúc và cảm nhận.

Có biết vì sao người ta thấy rất vui ,thoải mái và tự tại khi leo lên đến đỉnh núi không? Bởi vì họ đã từng vượt qua bao khó khăn, trở ngại để chinh phục đỉnh cao, để tận hưởng sự bao la của đất trời, để biết thế nào là sự an lặng tuyệt đốí khi cất tiếng làm vỡ tan cái không gian cô tịnh xung quanh . Họ biết rằng họ đứng trên tất cả , làm chủ tất cả và nhìn thấy tất cả. Rồi họ về , trở lại cuộc sống bình thường, nhưng họ sẽ chinh phục đỉnh cao tiếp theo, tiếp theo nữa.

Cảm xúc con người cũng vậy, khi gặp khó khăn , cảm giác như là một người leo núi, càng leo thấy càng cao, không gian xung quanh càng lạnh và cô quạnh , khó thờ, leo lên rồi lại phải leo xuống, rồi lại theo đường vòng để leo lên cao hơn , khó khăn chồng chất khó khăn . Nhưng leo núi khác với cảm xúc ở chỗ đỉnh núi là một đỉnh cao hiện hữu, còn đỉnh cao của cảm xúc chính là sự an lặng , yên ả trong tâm hồn, nó ở ngay trong lòng mình. Leo đến đỉnh núi thì mới thấy tĩnh tâm và rộng mở, còn cảm xúc thì rộng mở và tĩnh tâm thì sẽ tìm thấy được đỉnh cao ^^

Chẳng có gì là hoàn hảo, và vĩnh cửu cả, nên chênh vênh một chút thì cũng tốt, nhưng đừng để dao động quá nhiều bởi những cảm xúc không cần thiết cho sự " mở" và "tĩnh" của tâm hồn. " triết lý" ở trên cũng là chỉ là " kim chỉ nan" để mà hướng đến để mà sống vui vẻ , tự tại giữa cuộc đời này thôi. Đỉnh cao đã tìm thấy rồi, nhưng không tồn tại được lâu, chỉ là những khoảnh khắc đôi khi thật sự cảm thấy thanh bình. Hãy trân trọng những khoảnh khắc ấy, và như nhà leo núi, lại phải về với cuộc sống thực tại rồi lại leo , lại về, lại leo, mong sao mình leo càng nhiều, tĩnh càng nhiều, mở càng nhiều để khi chết mình được .... bay lên trời .

Xét cho cùng,mình chưa leo núi được, mình chỉ là con cá nhỏ, bơi xuống lòng đại dương,tìm sự an lặng, tìm sự an nhiên để hạnh phúc trong cô đơn mà thôi,

không biết nữa,nhưng...

lúc này, thấy tối và lạnh quá...

Con chỉ nhớ nhà thôi...


Bố mẹ ơi, lúc này, con muốn về nhà...

Hôm nay con không khỏe, con bị ngã, mẹ ạ...con đứng bằng hai chân, trên mặt đất, nhưng nó yều quá, kô chịu nổi sức nang cơ thể. ..cơn đau co thắt cứ 5 p lại kéo đến khiến con không thở nổi...Nằm trên vũng mồ hôi, con thấy mình lạnh quá....Lả đi, nhắm mắt lại ,con thấy mình ....bồng bềnh trôi....

Con bệnh rồi.

Mẹ ơi...

Con thèm ăn cháo thịt bò, con thèm ăn gà tần thuốc bắc...

Con thèm được mẹ cạo gió, bóp chân

Biết mẹ chẳng bao giờ đọc được những dòng chữ này, nhưng con ..vẫn muốn...
nhõng nhẽo đôi chút,con thèm được luồng mình vào chăn ôm mẹ ngủ, thèm nghe tiếng mẹ trách yêu, thèm được nghe cả tiếng ho xù xụ cuả bố nữa, cái tiếng mà con ghét nhất, nó làm con muốn nổ tung cả lồng ngực vì xót xa....
bố ơi, dạo này bố ...yếu rồi...

...

Có lẽ cơn đau lại đến, nó làm con quặng lòng...

chắc đêm này con không ngon giấc,nhưng con sẽ ổn, không sao đâu, bố mẹ ạ!

Con chỉ... nhớ nhà thôi...

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Đi quanh quẩn...

(trên đường vượt biên từ Lào sang Thái)
Hôm trước, em gi đin r đi ăn sáng. Sn dy sm và chưa đến gi làm, mình cũng tin th luôn. Bui sáng tươi mát và hân hoan, mình khoe em sp lên đường Lào - Thái tiến. Em nhìn tô bún, chán chng thèm gp. Em bun, em cô đơn, em qunh qu bo mình cũng mun đi, đi vì em cm giác chng thuc v nơi này...
Cũng bao lần mình cảm giác “chẳng thuộc về nơi này”, nhưng mình không nhìn buồn và cũng chẳng thở than, mình vác balo lên đường ngay khi có thể, khi cố ý, lúc ngẫu nhiên, lúc một mình, lúc ai đó rủ hoặc rủ ai đó cho hành trình rong ruổi thêm phần rôm rả.
Mình đi, đi một cách vô thức và hữu thức. Vô thức như một tên lang bạt màn trời chiếu đất, chẳng dự kiến, chẳng kế hoạch, chẳng mục tiêu mục đích gì sất. Nhưng đâu đó, hữu thức, sâu sâu trong tâm thức, mình chưa bao giờ dũng cảm thừa nhận với chính bản thân, mình đi để tìm ra câu trả lời, mình thuộc về nơi nào? Thực tế đã chọn nơi cho phần hiện hữu, còn phần phi hiện hữu sao vẫn mãi trống rỗng và cô đơn?
Dạo này những chuyến đi luôn được mình ngụy trang bằng những cụm từ mỹ miều như “đi để biết quê hương , đất nước mình đẹp, để bước rộng ra thế giới ngoài kia và thấy mình nhỏ bé”. Thật ra, trong tận cùng, mình đi, chỉ để thỏa mãn cái cảm giác cảm giác khoan khoái của người đến từ phương xa, hơi cao ngạo khoái chí dưới cái nhìn thân thiện của người dân bản xứ, muốn là người “ bên trên”, nhìn cái này lạ, cái kia lạ, cái này ồ cái kia ồ. Được ăn mặc kỳ quặc, quấn khăn, đeo kiềng, thời trang loạn xạ, cái mà ở thành phố mình chẳng bao giờ mặc ra đường. Được hưởng thụ xông xênh, được lạ lẫm cho người ta mạt sát rồi mĩm cười bỏ qua, được đối xử chân tình, và ứng xử phóng khoáng. Được mở passport và sung sướng nhìn những con dấn cộp cộp. Nhưng quan trọng hơn hết, là được quyền “ vô trách nhiệm” của khách qua đường” . Mình hạnh phúc vì chẳng thuộc về nơi đó, dù có khen ngợi và ngưỡng mộ nó đến đâu. Rồi mình về, lạnh lùng quay lưng, để lại những nỗi nhớ cho người ở lại. Mình thích ban phát nỗi nhớ, như là một thứ mình chẳng bao giờ cần...
Đi để hỏi mình thuộc về đâu, và câu trả lời cho biết điều gì làm mình vui. Nhưng thứ niềm vui gắn liền với sự hưởng thụ và xu nịnh thói xấu vốn dĩ rất mong manh
Nó vụt mất khi mình
đẩy xe hành lý ra khỏi sân bay hay nhảy xe ôm về lại căn nhà trọ già cỗi
Mình trống rỗng
thuộc về đâu?
dùng không gian để trốn tránh nỗi ám ảnh của thời gian, của những nỗi cô đơn mà mình mang nặng. Rồi khi mình về, mình có bỏ được nó ở đâu đó trên chặng đường mình đi? Hay bước xuống xe, nhận ra sự trống vắng, nỗi cô đơn cười mỉa mai đón mình ngày trở lại?
----
Mình chỉ thật sự “đi” khi ngồi một chỗ và đọc Mùi hương trầm của Nguyễn Tường Bách, khi nghe chú kể về những cám giác thật theo dòng Mê Kông, hay ngồi xem ký sự sông Hằng đến tận 3h sáng, đọc tin tức, lướt web để hiều trước về nơi những mình thật sự muốn đến. Còn khi đi hiện hữu, bước ra rồi, chỉ loanh quay với những tất bật của sự tầm thường.
Mình thực sự đã đi.
Nhưng đi “quanh quẩn” !

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

Trước khi sống thật cũng cần phải sống !




Sài Gòn do này đng đnh mưa.

Mưa Sài Gòn như mt đa con gái mi ln ham chơi, kiêu kỳ lúc này lúc khác ,

sa đa, phung phí

và đôi khi ...bn xn...

Hà Ni do này lì lm mưa

Mưa Hà Ni như mt đa con trai ni gin tanh bành, ra sc công phá ...

...tr thù đi bng " vũ điu " ca nước.

Tóm li, ghét mưa.

Gia mt chiu mưa bn xn ca Sài Gòn, ta gp mt thng con trai Hà Ni, nói v nhng chuyến đi xa, ch nghĩa xê dch. T nhiên thy nh công vic va mi b...

Nh nhng bui chiu mt mình, tha thn trên nhng vùng đt xa l nhưng rt đi thân thương.

Nh chuyến công tác cui cùng, đy cm xúc, ta hiu thêm v cách sng ca người dân ph bin, ni cc nhc và chân cht ca bác xích lô, thy trong lòng hơi nhói vì s cam chu được đnh nghĩa bng hai t...s phn ....

....chiu hôm y, t nhà sách v khách sn, Nha Trang mưa như chy ....

Nh nhng bui chiu nhá nhem ti, mưa tích tc, ta lung mình trong nhng hm ch Sài Gòn, c gng tìm 2m2 b trng trong căn nhà xùm xm nào đó, đ ngày mai "lính" ca mình bt vt v hơn .

Nh nhng bui ti, tri mưa to như mun quét sch đi tt c . Cái gt nước hat đng hết công xut không xua được ánh đèn đường hm hiu ht qua khung kính, không rõ ràng nhưng cũng thy được trên gương mt gy gò y có gì đó bt thường. Gã tài xế ái ngi liếc trm đa con gái nh bé đang ...lnh lùng ...khóc.

Không có tiếng nc, ch có tiếng mưa....

Ta mc k, lướt mt vào không trung, không nhìn gì c, không nói gì c, mt git, hai git ... ri mt dòng. Tuyt nhiên, không có dòng th hai, không khóc, không phi ta c nén gì đó trong lòng, cũng không phi vì quá mnh m. Đơn gin, ta còn phi làm vic, phi gi đin hi và tr li liên tc, liên tc...

Nh nhng bui ti mun,sau cơn mưa dài r rích , không khí tr nên trong lành, d chu hơn . Kết thúc công vic Nhà hát Bến Thành, mt mình ta v trên con đường vng v , suy nghĩ mông lung ...

trng tri ,

mt mi,

nh nhà,

ti thân.

Tri li lt pht mưa, đng h ch 1h sáng...

Ta s....

Và... cht nhn ra rng cn phi t b mt th gì đó mà mình RT THÍCH , bi vì ta ch mt đa con gái, mt đa con gái thì không nên sng vi công vic ca s khc nghit và đào thi...

ta chn cách ra đi...

Trước khi " sng tht" , người ta cũng cn phi "sng".

....

Chiu nay, chn mt chiếc áo sơ mi đp nht, mc chung vi cái qun tây sc , đôi giày cao giót đen đơn gin nhưng sành điu, du dàng hơn mt chút, chng chc hơn mt chút nhưng sao thy...xa l quá.

Ta " lên đ " đóng mình trong "chun" ca mt " cô gái văn phòng" đi phng vn xin vic làm, trong mt cái hp nh đy khí nhân to nào đó.

Trong lòng vô cm ...

Trước khi "sng tht" cũng cn phi " sng" .


2009

..................................................................................................................

Đi ngang qua Công ty cũ, nhớ lại một thời hay ho và ý nghĩa trong cuộc đời mình:)

Cứ là con gái thì đáng thương rồi - nãy chị nói vậy, thấy buồn buồn mà cũng hay hay...



Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

Bạn già ...



-Cháu Thư đấy à? Lâu quá rồi không gặp cháu, Chiều nay chú thèm cơm nhà quá , cháu rảnh không ?

-Dạ được, chú muốn ăn món gì?

-Chú đi làm về ghé qua siêu thị mua chút gì đó, cháu ghé chợ mua giúp chú nửa kg bún là được rồi . 7h gặp nhé !

…………………………………………………………………………………………..

Loanh quanh trong những con hẻm ngoằn nghèo Bình Thạnh, cuối cùng cũng đến được một căn nhà nhỏ trên đường Mai Xuân Thưởng.

Con đường vào vẫn thế, giàn hoa giấy vẫn bụi bặm nở một màu tím tẻ nhạt .

Bà chủ nhà vẫn thế , cứ nhá nhem tối lại đem chổi ra quét , miệng lẩm bẩm càu nhàu .

Mấy cô hang xóm vẫn thế, vẫn kê ghế ngồi kể chuyện ganh ghét , thiệt hơn đua chen về miếng đất, cái xe .

Và … cái con Nu ấy vẫn vậy, vẫn lim dim nơi góc sân , nghe ngóng chuyện thế sự , thỉnh thoảng sủa một vài con gì đó chạy qua , kể cả … con người .

Tiếng sủa ấy , nghe …vô cảm lạ !

Mọi vật, mọi việc trong xóm này có lẽ vẫn đều đều trôi qua như thế ,cứ “ vẫn , vẫn, vẫn” một cách bình thường như nước chảy, mây trôi , chẳng có gì phải phàn nàn, bối rối .

Có lẽ , cũng lâu rồi , người ta cũng thôi ồn ào về “ chuyện tình lặng lẽ “ của hai người sống trong ngôi nhà ấy nữa, sau khi người phụ nữ kéo vali ra đi, để lại một khoảng không đầy dấu chấm lặng cho ánh nhìn theo phía sau cánh cửa. Và dấu chấm hỏi cho những con mắt tò mò sau bức tường bên kia, vốn là những bà hàng xóm hay hóng chuyện chẳng lành …

Cũng từ đó , căn nhà trở nên lặng lẽ, khép kín, giữa cái xóm nhỏ nửa ồn ào, nửa tẻ nhạt này một cách tội nghiệp. Bởi một ngày, cửa chỉ được mở hai lần : vào sáng sớm và lúc đêm khuya .

……………………………………………………………………………………….

-Cháu ăn thật nhiều vào nhé !

-Dạ, nhưng chú không ăn ở nhà à, thấy bếp lạnh tanh . Hihi , cháu mới dọn dẹp bếp cho chú đấy , bụi quá chú à…

-Ử, có nấu nướng gì đâu, lâu lâu chú thèm cơm, cũng tự nấu, nhưng mà …

-Chú có gì mới chưa…?

-Một cô , cũng người Thanh Hóa, nhưng mà cũng chưa tới đâu. Khi nào “ tới đâu” chú sẽ gọi cháu đến chung vui J

-Mà cháu đã chu du tới đâu rồi?

-Dạ cũng gần kha khá .

-Đừng như chú.

-Ước gì cháu được như chú .

-Đi về thui thủi một mình như chú à ?

-Không , được đi dọc Mê Kong ấy , được chứng kiến cái vẻ đẹp của Trát Khúc – Tử Khúc và Ngang khúc hợp lại thành Lan Thương . Coi hát nói trên Tây Tạng , ngắm trâu lùn nhở nhơ gặm cỏ trên thảo nguyên bát ngát hoa vàng . Được cùng đi với đoàn hành hương về Lasa , coi tục lệ điểu táng xem nó ghê đến mức nào , muốn biết cái cảm giác vô định giữa rừng núi bạt ngàn và niềm vui thấy được ánh sáng le lói hay ngọn khói lam vào buổi chiều tà là ra sao? Hihih, cháu thích chú PK, DH, ĐT …

-Lên lầu lấy bộ đĩa về coi , là thấy hết , cháu là con gái, không nên như thế, cháu à !

-Nên thế nào hả chú ?

-Ổn định đi .

-Dạ…

………………………………………………………………………………………….

Qua hơn nửa đời, gần đến cái tuổi xế chiều, người đàn ông ấy thấm thía hai chữ ổn định sau một đời lan bạt với một mái ấm gia đình không hạnh phúc. Tưởng chừng những hi sinh của mình một lần nữa sẽ được bù đắp nhưng rồi cô gái ấy cũng kéo vali ra đi vào một buổi chiều nắng vàng tẻ nhạt. Niềm vui sum vầy trong ngôi nhà ấy trôi qua thật chóng vánh để lại một vết thương lòng không quá đau nhưng cũng dai dẳng khôn nguôi . Nàng có vẻ đẹp Trung đông bước ra từ Ngàn lẻ một đêm rồi cũng bị cuốn đi bởi một gã Aladin khác. Chú không trách móc, cũng chẳng giận hờn, chỉ thấy tội nghiệp cho thân phận những con người . Ai cũng có nỗi khổ riêng, và chú cũng vậy, nên chú cứ mãi sống với một lòng yêu thương con người vô điều kiện. Người ấy nói với cháu rằng , khi người ấy giàu có, sẽ gởi cho chú hết nửa gia tài đấy ^^, cháu không tin lắm, nhưng cũng đủ biết người ấy biết ơn chú đến dường nào .

Xét cho cùng, người ta sống với nhau, nhớ đến nhau cũng vì tình cảm đã dành cho nhau có trọn vẹn và đủ đầy hay không. Dường như bề ngoài cô đơn, lặng lẽ bởi cái cách “ đi về một mình” trông rất đáng thương, nhưng cháu biết bên trong ngôi nhà thiếu vắng tiếng cười ấy, có một người luôn biết lấp đầy mình bằng những niềm vui riêng , chú nhỉ ? ^^

Rời khỏi nhà chú, cháu nghĩ về bố cháu, cháu muốn về nhà, cháu chẳng muốn lập gia đình, chỉ muốn ổn định với những con người được gọi là “ an toàn nhất” , chú à ! Phía trước chú , có công việc, có nàng Thanh Hóa, có bao dự định ấp ủ về đứa con trai thành tài trở về , nhưng chẳng hiểu sao, chú vẫn chưa “ ổn định” như là cháu muốn, cháu thấy chú cứ ….chơi vơi một mình khi chiều về như thế mà chẳng yên tâm chút nào. Ko hiểu sao vẫn thấy ánh mắt chú vui sau những trầm ngâm của thời cuộc, của lênh đênh sóng gió trong cuộc sống tình cảm. Chắc bởi vì chú lớn hơn cháu nhiều quá, cái định nghĩa “ ổn định” trong chú đã khác đi so với những hình dung và định nghĩa non nớt về sự “ ổn định” của cháu . Hay tại cháu suy nghĩ nhiểu quá , chú nhỉ ?

Đường về hôm nay chẳng quá xa cũng chẳng quá gần, như cái suy nghĩ chẳng nông, chẳng sâu của một đứa ổn và chẳng ổn như cháu . Sông có khúc, người có lúc, quan trọng là qua cái khúc nào người ta phải lèo lái ra sao thôi, phải không chú ! '

Viết tới đây, tự nhiên cháu mĩm cười đấy chú ạ ^^ không biết cháu đang lo cho chú hay nghĩ về vấn đề của cháu nữa.

Mâu thuẫn quá, chắc lại hẹn chú hôm nào để nghe chú kể về những chuyến đi hay …quỷ cốc tử , về thời sự thế giới tối thứ 4, về trung quốc, hay cả việc con Nu hay kêu ăng ẳng lúc nửa đêm. để cái đầu mình đỡ …rảnh, không suy nghĩ về những chuyện linh tinh không đáng của người khác và của chính mình nữa, chú nhỉ .

Bởi cuộc sống tinh thần của mình thế nào, thì do chính mình quyết định thôi, phải không chú ? ^^

(Viết tặng chú, vào một buổi chiều nào đó mưa đến rồi, nắng cũng chẳng thèm đi, hai đứa xuyên vào nhau, mà thấy buồn nhợt nhạt ...)

2010