Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

Mình còn nghèo lắm !

(ảnh do bạn Xinh xinh đẹp vẽ )

1. Sáng, thấy cuốn "rich dad, poor dad" tập 11 nằm chễnh chệ trên gối của H, hờ hờ, tự dưng mình nghĩ ngay đến đa cấp. Mình chẳng lạ gì cuốn này nữa , vì một số người nói rằng đấy là cuốn sách làm thay đổi cuộc đời họ, từ khi họ đọc nó, hiểu được chân lý trong nó, họ cứ thế mà giàu lên, ý nghĩa cuộc sống cứ thế tăng vụt vụt. Hì hì, mình cũng muốn giàu, thế là mon men đọc thử, rồi rút ra kết luận, mình cũng sẽ giàu. Nhưng - bằng - cách - khác.

Và giàu, đâu có nghĩa là có thật nhiều tiền.


2.Trưa, họp với bạn, thấy vui, vì con đường trước mắt ngày càng trở nên sáng sủa hơn. Sáng sủa hơn vì đã biết tin vào nhau, cùng nhau chậm lại để đưa tập thể mình bước đều và vững chắc hơn trên con đường phía trước. Sáng sủa hơn vì đã biết rút kinh nghiệm những gì đã qua, biết trước những gì sắp tới và chuẩn bị để lăn xả vào nó như thế nào. Mình nhớ mình đã từng nói với bạn, mình chẳng biết lần đầu tư này sẽ thành công hay thất bại, nhưng có thế nào cũng không sao, quan trọng là mình đã làm và hết lòng vì nó. Có thế nào cũng vui vẻ chấp nhận thôi, vì đôi khi, kết quả nhặt được trên đường đi còn sâu sắc hơn mục đích mà mình muốn hướng đến. Ấy thế, nhưng đã đi rồi thì cứ giữ tâm thế và cứ tin rằng mình sẽ đến đích chứ bạn nhỉ?

Đến lúc ấy mình sẽ không có thật nhiều tiền, nhưng mình sẽ giàu to, To thật là TO ^^

3.Chiều, đánh lèo khèo vài quả với H rồi ra ghế ngồi nghỉ với P, đọc qua quýt vài câu về 4 tính cách con người cho ẻm đánh máy , nhưng thấy càng ngày càng thích "ông nhỏ" này, ờ, chị em chỉ như thế thôi, nhưng sao thấy tình nghĩa gì đâu, nhất định phải đọc cho kỹ và áp dụng thật tốt để khỏi phụ lòng em nó mang từ "nước quài" về ,hehe...

Còn cái nữa, hôm qua em chở chị, bỗng nhiên phóng vèo lên lề, đòi mua cho chị cái cây con con, chị thấy trong lòng vui lắm, vui như mấy con cá bảy màu cứ lăn tăn trong cái hũ nhựa em tặng chị hôm trước , và chị hiểu rằng...

Giàu đâu có nghĩa là phải có thật nhiều tiền.

4.Tối, đi xem Black swan, lần đầu tiên coi phim mà ngạt thở, lo lắng, bức bối, cao trào, nghẹn ngào, xúc động, dồn dập và ...thăng hoa như chính tâm trạng của nhân vật như thế này. Phim kết thúc, mình không đứng dậy nổi, chân tay cứ bủn rủn ra, như là đã dồn rất nhiều năng lượng để cháy cùng với hành động và tâm trạng của nhân vật. Một bộ phim coi thấy mệt nhưng vô cùng thỏa mãn, thỏa mãn đến nỗi chẳng muốn nói gì về nó, chỉ muốn im lặng và chìm luôn vào cái sự thăng hoa ấy, trong lòng vui sướng vô cùng. Đúng là Natalie Portman quá xứng đáng với giải oscar.Đây là phim thứ hai trong năm nay làm mình thỏa mãn, nếu không muốn nói là thõa mãn nhất từ trước đến giờ.

Anh " Rừng Nauy" cũng cho mình nhiều cảm xúc, cái cảm xúc của một người coi phim và chưa từng đọc truyện dường như lệch độ so với những người khác rất nhiều , mình cũng đọc được nhiều lời khen chê, cũng định làm một bài cảm nhận cho bộ phim này, nhưng anh bạn Cậu ấm ngây thơ dường như đã nói quá hay, nên mình chả viết nữa, cứ thế mà đọc thôi, như là đọc cảm xúc của chính mình vậy.

Shutter island cũng là một bộ phim để lại cảm xúc nhất trong năm ngoái của mình, chưa bao giờ có ý định viết về nó, vì tất cả những gì nhận được chỉ là mớ cảm xúc hỗn độn về sự nghi hoặc và ngạc nhiên đến mức phải lâng lâng nghĩ về nó ngay cả trong cuộc sống đời thường. Tâm lý nhân vật quá phức tạp, thật giả lẫn lộn, thiện ác đan xen như chẳng bao giờ có thể phân biệt nổi. Phim này tốn của mình khá nhiều mồ hôi và tâm sức để xem và suy ngẫm về nó. Nhưng cũng giống như hai phim kia, mình thích ngụp lặn trong cảm xúc hơn là phân tích tính đúng sai, hay dở hay giá trị nghệ thuật của cái đẹp theo tiêu chuẩn điện ảnh.

Nghĩ cũng lạ, hình như những bộ phim mình thích đều nói về những nhân vật đa nhân cách, đôi khi là hoang tưởng đến mức điên khùng. Ờ, thì trong một góc nào đó, ai cũng có một mức độ hoang tưởng nhất định, nhưng hoang tưởng đến mức đưa nó đến sự giằng xé cực độ cho một lý tưởng nào đó thì cái đẹp xuất hiện, ẩn dật,ma mị có khi là cháy lòa rồi vụt tắt để lại cảm giác nhoi nhói trong lòng. Đối với mình, phim hay không cần thiết phải có nội dung hay cốt truyện rõ ràng, chỉ cần làm cho người xem đặt mình vào cảm giác của nhân vật, cùng đau đớn, sướng khổ cùng với nhân vật,và sau đó thấy được cái nhân văn len lỏi, nhẹ nhàng chảy qua từng luồn suy nghĩ là thành công lắm rồi .

Ra khỏi rạp, nghĩ linh tinh về " thẩm mĩ điện ảnh" của mình, rồi lại mĩn cười nhớ về "kim chỉ nan" trong cuộc sống của mình lúc này :

Giàu, đâu có nghĩa là có thật nhiều tiền.

5.Khuya, vào blog, đọc loạt bài viết về những con người của chú, thấy nhớ chú, nhớ cái giọng khàn đục cảm xúc trong một bài thơ khuyết danh nào đó của Triều Tiên, hay cao hứng lên giọng " Tôi đề nghị đuổi loài hoa phản trắc ấy ra khỏi kho tàng ca dạo tục ngữ Việt nam" trong Sen của Phùng Quán. Lúc đó, mình đang đang leo đèo Khau Phạ, chú nhỉ?Cháu nhớ chú có nói với cháu : "Được suy nghĩ , được làm, được học, được đi, được thấy, được nếm, được yêu thương, được trắc ẩn là đã giàu lắm rồi, ai tốn thời gian chỉ để làm ra tiền thì người ấy còn nghèo lắm"

Nhớ Tây Bắc, nhớ những chuyến đi, những nơi mình từng đến, nhớ những con người " vĩ đại " từng gặp, tự nhiên cháu thấy mình ...

nhỏ bé...

và...

nghèo nàn quá...

chú ạ!




1 nhận xét:

  1. Như đại thi hào Ấn Độ Rabindranath Tagore đã viết về con tim biết yêu: "Cái giàu cái nghèo của nó là vô biên, niềm vui nỗi buồn của nó là trường cửu."

    Trả lờiXóa