Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

24.9

Hồi xưa, chiều mưa, mình đang chạy xe ngon trớn thì bị một thanh niên tông từ phía sau, ngã chỏng chơ rồi quay lại ngó xong rồ ga bỏ chạy. Đầu mình đập xuống đất, trong 30 giây ngây đơ chả hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết có người ẵm vô lề, rửa mặt cho khỏi máu me tè le, phủi quần phủi áo giùm mình rồi hỏi :”Hay anh đưa em đi viện nha?”, mình trả lời -“ Bây giờ em phải đi thi, rớt môn này là em khỏi ra trường luôn”. Cái là ảnh dắt xe mình đi gửi, đưa chìa khóa và thẻ cho mình, ảnh nói để ảnh chở đến trường luôn, chứ nhìn bộ dạng này ảnh không yên tâm. Rồi ảnh chở mình đi, đang bon bon chạy, ảnh dừng xe, kêu mình đợi rồi vô chợ mua cho mình đôi dép. Lúc đó mình đau quá, tinh thần hoảng loạn, cũng chẳng biết là giày văng đâu mất rồi. Rồi đến trường, chỉ kịp bước xuống, cúi đầu cảm ơn, chưa kịp lấy tiền ra trả là ảnh quay đầu chạy ngay, hình như đang vội lắm, chưa kịp hỏi tên gì cả. Mình nhìn theo bóng ảnh mà cảm kích khôn nguôi.

Hồi nãy, có thanh niên shit kia đi chậm chậm gần mình, lái không tập trung, móc vào xe mình, kéo đi một đoạn chới với, làm mình bầm chân xước tay, xong nhanh nhẹn hẳn, hắn rồ ga bỏ chạy.

Phải nói rất là cú, nếu còn sức chắc mình cũng rồ ga chạy theo đá cho một đá lăn cù quay, nhưng nhớ lại chuyện hồi xưa được giúp, mình thôi kệ, không tức nữa, nghĩ đời mà, người này người kia, gặp tốt gặp xấu nhiều khi không do mình lựa chọn...

Nhưng, có một điều, mình nhất quyết chọn được, là làm điều tốt hay điều xấu, và cái điều ấy, cho dù là điều tốt hay điều xấu, thì nó cũng sẽ được lan truyền đi rất nhanh trong cái thế giới hỗn loạn tốt xấu này.

Chỉ mong cái tốt được truyền đi nhanh, và nhiều hơn là cái xấu...Amen!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét