Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Thần tượng ở Kohima


Cũng hơn 4 tháng rồi thì phải, không hiểu vì sao, dạo này mình hay nghĩ về cậu bé này. Mình nhớ cậu, nhớ cái buổi trưa đi bộ lang thang một mình ở Kohima và được cậu "vô tình" chỉ dạy cho thật nhiều điều thiếu xót ở bản thân. Nhớ cái "cửa tiệm" xinh xắn bé xíu xiu chỉ trưng bày đủ vài ba lọ kẹo và hai ba dây snack gì đó. Em kể đây là "kế hoạch" nhỏ của em sau giờ học, công việc yêu thích và cũng là niềm tự hào vô cùng lớn lao với lũ bạn ở lớp. Ông chủ tiệm năm nay 12 tuổi, bắt đầu kinh doanh từ năm lên 10 bằng "vốn tự có" tiết kiệm mãi từ hồi mới vào lớp 1. Mình ngồi, nói cười rả rích, em ấy cũng tíu tít kể chuyện, không biết có hiểu hết ngôn ngữ của nhau không, nhưng thấy thân thương đến lạ, chị mến phục em nhiều lắm em ạ!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét