Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

27.4.2013

1.Tin nhắn đến ngay lúc mình rời bỏ Sài Gòn có lẽ là  một ẩn ý lớn của số phận. Vậy là đã đi làm được 10 ngày, lương cũng đã được chuyển vào tài khoản, nhưng công việc tiến triển không như mong đợi, suốt ngày nay mình chẳng đẻ ra được chữ nào cả, đầu óc đông đặc và mụ mị, chán ơi là chán. Mà nói "chán ơi là chán" hình như cũng là câu cửa miệng thôi. Hôm nay, hình như mình cũng không chán lắm, nói đúng hơn mình chả thấy tí cảm giác chán nào cả, mình chỉ thấy hơi nhảm nhảm trong người mà thôi. Hi vọng qua lễ, mình sẽ hết nhảm, chữ nghĩa lại tuôn chảy, nếu không mình sẽ bị đá đít chứ chẳng chơi.

 2.Bất cứ việc gì mình làm từ trước đến nay, dẫu nhìn lại đứt gãy, rời rạc, coi bộ chẳng có gì liên quan nhưng bằng một cách nào đó có sự gắn bó và bổ sung qua lại một cách vô cùng kỳ diệu. Kết quả của những sự kiện được xâu chuỗi một cách bất cẩn ấy là tạo ra một "MÌNH" lạ lẫm, kỳ quặc và  tài hoa nửa mùa như ngày hôm nay. Cái "Mình" mà thỉnh thoảng mình tự hào, thỉnh thoảng mình muốn nhổ nước bọt.

3. Đi ngủ là sướng nhất trên đời.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét