Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

25.4

Hôm nay, việc dồn đống, nhưng tôi chả buồn làm, tôi buồn mình, tôi đi tìm chỗ của riêng tôi. Ở cái góc văn phòng này, blog là chỗ duy nhất cho tôi cảm thấy an toàn, tôi nhìn mình, tôi ngắm mình, tôi hiểu mình...

Tôi thấy mình cô đơn.

Hôm qua, tôi bị chửi là người hai mặt. Tôi không phải là người như thế, ngàn lần không phải như thế, chỉ vì tôi có khả năng chơi với hai người ghét nhau, tôi chẳng bị ảnh hưởng gì bởi cái lý do mà họ không thể hoà hợp. Tôi yêu thương cả hai người vì những mặt khác trong họ, thật sự không biết mình có đeo mặt nạ không, nhưng tôi ngàn lần không phải kẻ hai mặt. Tôi nào có vụ lợi gì trong những mối quan hệ này để mà khổ sở đóng kịch như thế?

Tôi thấy mình tổn thương.

Hôm nay, tui bị sỉ nhục, vì cái cảm xúc của mình không giống cái cảm xúc của người ta, những gì mình viết ra người ta nhai không nổi, nuốt không nổi, người ta nhổ toẹt vào mặt tôi.

Tôi thấy mình buồn.

Hôm qua, tôi khoát balo, bước ra khỏi công ty, ngông nghênh, ngạo mạn. Trời tối hẳn, tôi đứng đợi đèn đỏ, Nguyên Hà hát cho tôi nghe bài "Chiều nụ hôn và những điều khác", tôi chợt thấy mình quá bé nhỏ, quá nhỏ so với cái balo sau lưng, quá nhỏ để vươn người lên và hôn những người tôi yêu cao lớn.

Tôi thấy mình bất lực.

Hôm nay, bây giờ, tôi ngồi đây, giữa một đám ngổn ngang cảm xúc, tôi viết những dòng rối rắm tối nghĩa này.

Tôi muốn khóc.

Nhưng tôi cũng không muốn khóc.

...






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét