Thứ Năm, 17 tháng 9, 2009

Như sợi dây thun...


Chiều nay Sài Gòn lại bất thường mưa, cảm xúc lại lục đục kéo về, muốn viết một cái gì đó "úp úp mở mở " thật ... thi vị, nhưng ... thôi, dạo này không phải gồng gánh kéo cái tâm trạng nặng trĩu nữa , chọn cách viết " đời " hơn một chút có lẽ sẽ thỏai mái hơn .
Hai tháng nay tâm trạng không ổn định, giống như sơi dây thun, khi thật căng, lúc thật trùng.
Tâm trạng như thằng lạc quan và bi quan như hai đứa con nít dở hơi đứng xếp hàng, đứa nào cũng muốn lên trước, thằng bi quan luôn thắng thế, nói với thằng lạc quan rằng : " mày chẳng làm được gì cả, đồ ăn hại" , thằng lạc quan khinh khỉnh, tao cóc cần tranh chấp với mày nữa, đồ cứng đầu hèn nhát, tao bỏ đi đây. Thế là từ đó, thằng bi quan chơi thêm với hai thằng nữa, thằng cọc cằn và thằng bất cần...
Thằng bi quan hay buồn và tự ti, chỉ ậm ừ cho qua những lời khuyên tốt nhất.
Thằng cộc cằn và thằng bất cần luôn làm tổn thương những người quan tâm đến chủ của nó.
Và thế là cố gằng cuộn tròn thành chấm nhỏ, càng nhỏ càng tốt, để không ai nhìn thấy, khỏi ai bận tâm, thậm chí biến mất tiêu để chẳng ai nhận ra sự tồn tại của mình trên đơi này càng tốt hơn.

Nhưng, đã “trót” sống trên đời này thì phài sống cho ...trót, thằng lương tâm nói thế vậy là thằng lạc quan lại quay về , để thay đổi tương quan lực lực, nó kéo thêm hai thằng tự tin và hi vọng . Vùng lên, quyết chiến ....

“Thằng tự tin thì đắc thắng mau chết , thằng hi vọng thì hão huyền” , thằng bi quan bảo thế .

Thằng lại quan khinh khỉnh : Để rồi coi....

Ừ, thì để rồi coi ....Cái tâm trạng phản chủ , khó bảo, lúc căng, lúc trùng ...

Mệt.

21/11/08

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét