Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

Berli

1:58 AM, ngủ không được, tôi trở dậy, bật máy và viết vài dòng...

Tôi đang nghĩ gì trong đầu nhỉ? À, tôi nghĩ về đôi mắt hút hồn của cô nhóc Berli người Indo tôi quen ở Ấn Độ. Tuần sau, em qua Việt Nam, mặc dù rất quý, nhưng tôi không dám đưa về nhà. Tôi sợ cái cách em nhìn vào đâu đó bất định rồi hỏi tôi có cảm nhận được gì đó "bất thường" không. Dĩ nhiên cả em, và tôi đều biết  chúng tôi đang nói đến điều gì, điều mà tôi luôn cố tránh không muốn mình dính líu đến bấy lâu nay. Kể cũng lâu rồi, hơn nửa năm từ khi ở Ấn Độ trở về đến nay, tôi không còn "thấy" những điều tôi không muốn thấy trong những lúc ú ớ mê tỉnh, hay cũng không cảm nhận được những luồng khí lành lạnh ở những nơi...lạ lùng nữa. Tôi thấy mình nhẹ và sáng hơn nhiều so với trước đây, dường như đã được nhẹ nợ và hết duyên với những gì chưa bao giờ giải thích được. Tôi biết ơn người đã chỉ dạy cho tôi biết cách vượt qua nỗi sợ, chấp nhận thế giới này không - như - mình - thấy, và tập cho tôi từ bi đối với tất cả những gì mà tôi cảm nhận được sự hiện hữu xung quanh mình, dù ở dạng vật chất hay phi vật chất. Dẫu vậy, tôi cũng không muốn Berli vào nhà tôi, ngôi nhà mà tôi - đang- ở và khẳng định lại điều đó, điều mà Berli có thể nhìn thấy được bằng - mắt - thường, điều khiến tôi khiếp sợ khi mới dọn vào nhưng lâu nay tôi không còn "cảm" thấy nữa.

Tôi hi vọng "người ấy" đã thật sự an nghỉ rồi...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét