Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

An Di



Vậy là đã được hai tuần, tôi chuyển hẳn qua làm part time, không váy áo thướt tha đua đòi làm gái công sở nữa. Tôi trở lại nguyên bản của chính mình, cặm cụi với khâu vá, đục đẽo, say mê trong từng đường kim mũi chỉ, nhìn những "tác phẩm" từ từ lộ diện, tôi nhận ra rằng: tự mình chơi với mình bao giờ cũng dễ chịu hơn với đám đông nhân loại ngoài kia.

Ngày mai, tôi sẽ lại trồng cây và nuôi cá, tôi sẽ tạo ra một "cộng đồng" nhỏ xinh xắn, yên động xung quanh, để nhìn vào đó, tôi có thể mĩm cười và thấy mình an ổn. Tôi không biết sự chán gặp người và lười giao tiếp (mặc dù những mối quan hệ vẫn ổn) mà tôi thường cảm thấy có phải là triệu chứng của căn bệnh trầm cảm hay không, chỉ biết là "đến hẹn lại lên", có những giai đoạn, tôi coi nó như một thứ nhu cầu, nhu cầu được biến khỏi đám đông, yên lặng làm những điều mình thích, chỉ riêng mình biết. Tôi gọi đó là niềm vui riêng, là sự chuyển động tròn tròn đi vào đâu đó sâu sâu bên trong nội tâm của chính mình, là "di" trong vô thức, di không suy nghĩ để tìm "an". An để mà còn "di", di hoài về thế giới mà người ta không cần đi tìm bình an nữa, ở đó, người ta chỉ mĩm cười, vì những niềm vui chung...

2 nhận xét: