Giữa
tháng sáu, tôi đang ngồi trong chiếc hộp văn phòng nhả đầy khí lạnh, ngổn ngang
với công việc và những lo lắng tũn mũn rất đời thường. Mặc dù vậy, tôi nghĩ là
mình vẫn kiểm soát được mọi thứ, ngay cả những gì tôi sắp viết ra, không phải
trong blog này, để đăng ở tờ báo điện tử nào đó mà tôi chẳng quan tâm. Tôi phải tìm hiểu về xe hơi, thời trang và kiến trúc Ý để viết 4 bài cho một hãng
máy nước nóng . Tôi viết về những con người
mà trong lúc này, những gì tôi biết về họ chỉ vỏn vẹn đủ 3 dòng. Qua thời gian
thử việc, tôi thiệt sự không biết mình có thích hợp với công việc này không, nhưng
tôi cần tiền, quan trọng hơn, tôi cần một chỗ làm cho có vẻ bận rộn.
Giữa
tháng sáu, tôi uống say, và ý thức hoàn toàn việc mình đã gửi đi một tin nhắn
trách móc chẳng mấy là lịch sự. Nhưng xét
một cách thật thà, khi tỉnh táo, tôi chẳng mấy hối hận về việc đó, tôi chỉ thấy
thương mình hơn. Tôi thấy thương cái “tôi” bị tổn thương nhiều, khi trái gió trở
lại trời tìm ai đó mà đổ lỗi giận hờn cho vơi. Như một đứa bé khi bất cẩn bị té,
thì cái hành động đứng lên và đạp mạnh vào mặt đất làm nó dễ chịu hơn, tôi 28
tuổi, đôi khi vẫn ngây thơ tin vào cách trị liệu ấy để tự bào chữa cho mình.
Khi buồn đau, tôi cóc cần biết đến cảm giác của người khác và toàn làm những điều
xằng bậy. Đó cũng là cách mà người ta vẫn nghĩ về tôi. Tôi biết điều đó khi vào
FB của họ mỗi khi chột dạ linh tính bất an chuyện gì đó trong lòng. Mĩm cười vu
vơ, tôi nghĩ ngợi nhiều về sự tương tác,
ở trên đời có gì xảy đến mà không có lý do? Không biết người ấy có bao giờ suy
nghĩ về những điều đã từng làm khiến tôi đau, hay người ấy chẳng nhận thức được,
vì điều đó đã ăn sâu vào thói quen, suy nghĩ? - Tôi cũng không biết nữa, nhưng thôi...
Giữa
tháng sáu, tôi sống bản năng hơn mình mong đợi, tôi không biết có nên điều chỉnh
không, nhưng buồn đó, vui đó, cư xử như một đứa trẻ chưa được trưởng thành về mặt cảm
xúc đôi khi khiến tôi thoải mái hơn. Dạo này, tôi đọc nhiều, viết nhiều, làm nhiều, và
nghĩ cũng nhiều. Tôi nghĩ về những con đường sắp tới và thầm ao ước “ giá như
chẳng có con đường nào cả”, không hẳn là mệt mỏi, nhưng tôi thấy mình cần phải
dừng lại đôi chút, để thở và thấy rõ hơn về nơi nào đó mà tôi thật sự thuộc về.
Mà
tôi thuộc về nơi nào nhỉ? – Tôi đang nghĩ đến một người, tận nước Pháp xa xôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét