Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

Sống ngược lại





Dạo này, smart phone khiến mình siêng FB hơn. Thật tình mà nói, cái trang mạng xã hội này đối với mình hầu như chẳng ý nghĩa gì mấy. Lên xuống, qua lại, những động tác dường như thuần thục nhưng vô nghĩa, đều đặn như một thứ rô bốt vô hồn. Nhưng công bằng mà nói, FB cũng là nơi làm cho mình cảm thấy thoải mái thể hiện mình, nói đúng hơi , là thể hiện đúng những gì mình cần thể hiện và muốn thể hiện. Còn lại, thì cứ giấu nhẹm vào trong, ngồi sau màn hình, xem người khác hỉ n ái ố mà đồng cảm hoặc kín đáo chê cười. Bởi thế, FB đôi khi cũng ức chế những con người hay tự cho mình là “ sâu sắc” ? Mà thực ra, “con người sâu sắc” ấy cũng chỉ là kẻ trốn tránh mình mà thôi, vì những không gian rộng và thoáng hơn như bên blogspot này, cũng chẳng dám miêu tả trực tiếp và trần trụi những gì mình nghĩ. Mình không còn thật một cách hồn nhiên như hồi ở blog yahoo 360 nữa. Mình trưởng thành hơn, khôn ngoan hơn, hay mình đang dần đánh mất khả năng thể hiện mình chân thật giữa đám đông? Mà đôi khi, mình cũng bất lực khi bộc lộ cái ngã của mình qua những dòng nhật ký viết tay, lúc chẳng còn ai là đọc giả. Mình tự che giấu mình, hay mất khả năng giao tiếp với chính MÌNH? Vế nào cũng đúng, và mỉa mai thay, nó bổ trợ qua lại và rất hiệu quả cho nhau. 



Dạo này, mình siêng chụp hình, mình say mê với những tác phẩm được chụp ngẫu nhiên, như một cái chớp mắt thu lại khoảnh khắc của cuộc sống. Mình mải mê chỉnh sửa và ngắm nghía “cái tứ” của mình qua từng bức ảnh, cái mà lúc chụp hình mình không kịp để tâm đến nó. Ừ, thì đẹp, nhưng có một cái gì đó không thực, có một cái gì đó phù phiếm bao phủ cả khuôn hình và cả tác giả của nó nữa. Cảm giác này khá rõ ràng, khi mình vô cùng thất vọng phát hiện cái điện thoại dần hết pin giữa cảnh nước non đẹp nhất Tam cốc, mình sẽ giữ lại khoảnh khắc này bằng cách nào đây??? Rồi mình giật mình tự hỏi : tấm lòng, giác quan, và cảm khái tâm linh của mình đâu hết rồi, tại sao phải cảm nhận lại phụ thuộc vào những lăng kính, qua những tấm ảnh, cảm xúc và  thậm chí là quan điểm của người khác? Tại sao không là chính mình, ngay chính tại lúc này, khi mà mình đang có đầy đủ điều kiện và năng lực để cảm nhận điều đó một cách chân thật nhất. Phải chăng, mình đang cố chứng tỏ mình thông qua lăng kính của người khác, mà chẳng để tâm, lãng quên đi MÌNH mới cần phải quan tâm và cảm thụ  MÌNH nhất?



Dạo này mình đi nhiều, gần có, xa có. Ngay trong chính cái thành phố quái đản này, mình cũng không ngừng di chuyển. Ngay cả khi cái thân xác này dừng lại, thì cái đầu này, cái tâm này cũng xáo trộn không yên. Có những sự thay đổi mình không bắt kịp nhịp của nó, nên mình cứ phải thở gấp và chạy theo, hối hả, điên khùng. Chạy là bởi vì mình cho rằng nên chạy và phải chạy, mình chẳng hỏi và cũng ngại hỏi chính MÌNH vì sao phải chạy như thế, và nên chạy về đâu? Mình ngại đối thoại với MÌNH, mình sợ thú nhận với MÌNH điều mà mình luôn cố gắng trốn tránh và che lấp, mình sợ MÌNH làm khó mình, bắt mình phải thức dậy và bước ra khu vườn của sự ngủ quên trong ảo tưởng . Đến khi mình trở nên trống rỗng, vô nghĩa và nhận thấy thật sự cần MÌNH thì mới chợt nhận ra mình đã bỏ lại MÌNH, đánh rơi MÌNH bơ vơ đâu đó mất rồi... 



còn gì buồn hơn là khi người ta đánh mất khả năng giao tiếp, lãng quên và thất lạc chính MÌNH?...


MÌNH ơi, đừng thay đổi, đừng di chuyển và đừng đánh mất, chờ mình NGƯỢC LẠI! 

























1 nhận xét: