Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

23.7.2016

Mạng nhà không vào được bloger, nên bỏ mốc bỏ meo cái trang này như cái nhà hoang sầu héo vậy. Ờ, mỗi khi thấy buồn lại mò vô lại, như để nhắc mình còn một chốn riêng tư.

Ngày hôm nay có lẽ sẽ kết thúc thanh bình sau giờ thiền tối như mọi hôm nếu không biết được hai chuyện này:

Bé con nhà S...bác sĩ chuẩn đoán điếc bẩm sinh...giờ cần 115 triệu để mua máy trợ thính gắn vào...vợ chồng nó nghèo, tiền đâu ra...

Rồi chuyện thứ hai, ờ, mình biết được, giờ này, người mình thương đang ngủ với người khác, gần mình lắm...

Ngày mai, mình mua gạo lên chùa Nguyên Không, gởi mấy cô nuôi giúp mấy bé mồ côi. Bình thường mình làm việc tốt để trả nợ phúc cho những việc tốt lành mình gặp phải, chớ mình không muốn tích phúc làm gì cho nặng gánh nhân quả nữa. Nhưng ngày mai, mình muốn tích phúc, và sẽ nguyện cầu hồi hướng chuyển hết phần thiện lành cho bé con S, thương cháu, thương vợ chồng nó quá, bao nhiêu chuyện xảy ra...

Tối nay mình nghỉ thiền một bữa,

 ngón tay mình lạnh quá...

Mình cũng buồn nữa.

Đêm rồi, mình phải đi ngủ thôi...

(Hôm nay làm được cuốn này, thấy cũng hay hay)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét