Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Cuối tháng 8

Cuối tháng 8, những cơn mưa Sài Gòn nghịch ngợm thử thách tính kiên nhẫn của lòng người. Cứ rảo qua, rảo lại, rắc rắc những giọt nước trong veo xuống đường rồi nhẹ nhàng biến mất theo cách mà nó xuất hiện. Cũng có khi nó ào tới một cái, ào đi mấy lần cũng chẳng xong, lằng nhà, lằng nhằng, to to nhỏ nhỏ, khó chịu bắt bực mình. 

Những dự định vì thế, cũng thay đổi, theo những ngày mưa.

Cuối tháng 8, hoàn thành một bài viết nhảm về sự thay đổi. Mình viết kiểu như hô khẩu hiệu vì nó hiển nhiên đúng, nhưng bản thân chẳng áp dụng bao nhiêu. Mình tự cười vào cái bản mặt láo láo của mình rồi tự hỏi : " Điều gì làm bản thân mày thực sư thay đổi ?" Chả cần suy nghĩ, chỉ có một câu trả lời duy nhất mà chẳng bao giờ mong nó xảy ra, bởi cái tính vốn yêu quý bản thân quá đáng của mình.

Đó chính là biến cố.

Cuối tháng 8, bạn nói về biến cố trong đời bạn. Mẹ bạn đã mất trong sự nhẹ nhàng và ba bạn đang sống trong s đau đớn. Bạn nói giọng nhẹ nhàng, tưng tửng, như có, như không. Mình cảm được bạn đang tồn tại đâu đó, rất sâu trong cảm nghiệm, về sự sống và cái chết, về triết lý đạo Phật và những điều nên và không nên cho tròn chữ hiếu đạo làm con. 

Mình cúi mặt, muốn khóc, vì mình không bao giờ được như bạn, mình sân si đúng kiểu một con người u muội trong cõi mê của sự tham ái tầm thường này. 

Cuối tháng 8 dương, cũng là giữa tháng 7 âm, con người u muội ấy hay nghĩ về bố mẹ mình. Con người ấy muốn bay về thả mình trong sự nuông chiều dễ dãi được gọi là tình mẫu tử theo cách - rất - riêng của mẹ. Con người ấy muốn ra vườn, di chuyển những chậu lan theo chu kỳ hứng sáng của nó, và nghe bố kể chuyện về tâm tình của mỗi loại lan, về lối sống, tính cách và cách ứng xử với chúng. Bố có bao giờ hỏi và lan cũng có có bao giờ trả lời đâu, nhưng luôn tồn tại chính giữa ấy, một sự giao thoa của sự thấu hiểu và yêu thương một cách kỳ lạ.   

Bố nuôi con của bố lớn lên, như cách mà bố chăm sóc từng câu lan trong vườn vậy.

Cuối tháng 8, con của bố có nhiều biến cố tình cảm. Chàng trai tháng 8 hẹn, chẳng hiểu sao con của bố lại nhận lời gặp. Sau bao nhiêu năm, chàng tháng 8 vẫn lưu số điện thoại con của bố bằng cụm từ rất thân thương " Em của tôi". Con của bố cười khẩy, không biết có bao nhiêu "em của tôi" như vậy hiện diện trong cuộc sống của chàng. Những nickname tồn tại như con dao cùn, dai dẳng, dằn từng vết lên sự nhẫn nhịn, chịu đựng của vợ chàng, nhưng cũng không đủ sắc để cắt bỏ đi những mối quan hệ mập mờ xung quanh. 

Con của bố may mắn tỉnh táo không bị vướng vào cái vòng luẩn quẩn ấy, nhưng cũng không phủ nhận chuyện này ảnh hưởng đến câu chuyện với chàng trai tháng 12. Không dễ để mở cửa trái tim, bây giờ con của bố  lại phải  loay hoay, vụng về một mình đóng cửa nó lại. Người ta không còn yêu mình nữa, thì làm cho người ta ghét mình vậy. Để người ta không còn tốt với mình, người ta không ưa mình, thì mình cũng dễ ghét người ta hơn, quên càng dễ hơn. Cái lý sự  cùn của những đứa Thiên Yết thường tự làm đau mình bởi những quy tắc và ranh giới yêu ghét rõ ràng bất di bất dịch, sự ngu ngốc ấy, mãi chẳng thay đổi được . Nên lại phải vất vả cố gắng vượt qua, như đã từng làm với chàng trai 17 tháng 4 vài năm về trước...



Cuối tháng 8, cái đầu suy nghĩ mông lung làm cho ngôn từ va vấp, lủng cà lủng cũng, nhảy qua nhảy lại giữa ý tứ và những dấu chấm câu. Vô nguyên tắc, lộn xộn, nông nổi và tối nghĩa. Hình như nguyên nhân chính, là sự ách tắc, ở một nơi nào đó, không phải là cái đầu.

 Mà là trái tim. 


Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Những ô cửa Sài Gòn




Những ô cửa

mở
đóng
chẳng chạm nhau...
cùng chia sẻ
rẻo sáng ngày
và...
cùng nhau
.tự do.
.đơn độc.

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

Ngỡ...





Thời gian trôi đi, còn ngày tháng vẫn cứ quay trở lại, để nhắc ta về những thứ đã qua không bao giờ trở lại và những thứ sẽ trở lại nhưng không bao giờ có lần thứ hai.

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

Sống ngược lại





Dạo này, smart phone khiến mình siêng FB hơn. Thật tình mà nói, cái trang mạng xã hội này đối với mình hầu như chẳng ý nghĩa gì mấy. Lên xuống, qua lại, những động tác dường như thuần thục nhưng vô nghĩa, đều đặn như một thứ rô bốt vô hồn. Nhưng công bằng mà nói, FB cũng là nơi làm cho mình cảm thấy thoải mái thể hiện mình, nói đúng hơi , là thể hiện đúng những gì mình cần thể hiện và muốn thể hiện. Còn lại, thì cứ giấu nhẹm vào trong, ngồi sau màn hình, xem người khác hỉ n ái ố mà đồng cảm hoặc kín đáo chê cười. Bởi thế, FB đôi khi cũng ức chế những con người hay tự cho mình là “ sâu sắc” ? Mà thực ra, “con người sâu sắc” ấy cũng chỉ là kẻ trốn tránh mình mà thôi, vì những không gian rộng và thoáng hơn như bên blogspot này, cũng chẳng dám miêu tả trực tiếp và trần trụi những gì mình nghĩ. Mình không còn thật một cách hồn nhiên như hồi ở blog yahoo 360 nữa. Mình trưởng thành hơn, khôn ngoan hơn, hay mình đang dần đánh mất khả năng thể hiện mình chân thật giữa đám đông? Mà đôi khi, mình cũng bất lực khi bộc lộ cái ngã của mình qua những dòng nhật ký viết tay, lúc chẳng còn ai là đọc giả. Mình tự che giấu mình, hay mất khả năng giao tiếp với chính MÌNH? Vế nào cũng đúng, và mỉa mai thay, nó bổ trợ qua lại và rất hiệu quả cho nhau. 



Dạo này, mình siêng chụp hình, mình say mê với những tác phẩm được chụp ngẫu nhiên, như một cái chớp mắt thu lại khoảnh khắc của cuộc sống. Mình mải mê chỉnh sửa và ngắm nghía “cái tứ” của mình qua từng bức ảnh, cái mà lúc chụp hình mình không kịp để tâm đến nó. Ừ, thì đẹp, nhưng có một cái gì đó không thực, có một cái gì đó phù phiếm bao phủ cả khuôn hình và cả tác giả của nó nữa. Cảm giác này khá rõ ràng, khi mình vô cùng thất vọng phát hiện cái điện thoại dần hết pin giữa cảnh nước non đẹp nhất Tam cốc, mình sẽ giữ lại khoảnh khắc này bằng cách nào đây??? Rồi mình giật mình tự hỏi : tấm lòng, giác quan, và cảm khái tâm linh của mình đâu hết rồi, tại sao phải cảm nhận lại phụ thuộc vào những lăng kính, qua những tấm ảnh, cảm xúc và  thậm chí là quan điểm của người khác? Tại sao không là chính mình, ngay chính tại lúc này, khi mà mình đang có đầy đủ điều kiện và năng lực để cảm nhận điều đó một cách chân thật nhất. Phải chăng, mình đang cố chứng tỏ mình thông qua lăng kính của người khác, mà chẳng để tâm, lãng quên đi MÌNH mới cần phải quan tâm và cảm thụ  MÌNH nhất?



Dạo này mình đi nhiều, gần có, xa có. Ngay trong chính cái thành phố quái đản này, mình cũng không ngừng di chuyển. Ngay cả khi cái thân xác này dừng lại, thì cái đầu này, cái tâm này cũng xáo trộn không yên. Có những sự thay đổi mình không bắt kịp nhịp của nó, nên mình cứ phải thở gấp và chạy theo, hối hả, điên khùng. Chạy là bởi vì mình cho rằng nên chạy và phải chạy, mình chẳng hỏi và cũng ngại hỏi chính MÌNH vì sao phải chạy như thế, và nên chạy về đâu? Mình ngại đối thoại với MÌNH, mình sợ thú nhận với MÌNH điều mà mình luôn cố gắng trốn tránh và che lấp, mình sợ MÌNH làm khó mình, bắt mình phải thức dậy và bước ra khu vườn của sự ngủ quên trong ảo tưởng . Đến khi mình trở nên trống rỗng, vô nghĩa và nhận thấy thật sự cần MÌNH thì mới chợt nhận ra mình đã bỏ lại MÌNH, đánh rơi MÌNH bơ vơ đâu đó mất rồi... 



còn gì buồn hơn là khi người ta đánh mất khả năng giao tiếp, lãng quên và thất lạc chính MÌNH?...


MÌNH ơi, đừng thay đổi, đừng di chuyển và đừng đánh mất, chờ mình NGƯỢC LẠI!