Thứ Tư, 4 tháng 7, 2012

Xin lỗi

“Nguyên tắc để tạo nên giá trị, nhưng giá trị cốt lõi của con người lại là yêu thương, và trên hết, khi yêu thương thật sự, người ta có thế xoá bỏ mọi nguyên tắc”.


Mình chợt nghĩ thế, khi bất giác ngước lên bức tường phía bên trái của quán, một trạng thái rơi vào đâu đó, không kiểm soát được, như những giọt nước mắt mà người ta đã phải trả giá vài giờ trước đó. Khi dám ảnh hưởng đến cái - gọi – là – nguyên - tắc sống của mình. Với vội bóp, đặt tờ 50k lên bàn rồi vội vã rời khỏi quán. Mình chỉ muốn gặp ngay người đó để nói lời xin lỗi.


Mình xin lỗi, không phải vì mắng nhầm người ta. Mình xin lỗi vì mình chỉ biết nghĩ đến bản thân, chỉ biết thiệt thòi cho mình, tủi thân cho mình mà không nghĩ được sâu xa vì sao người ta lại làm điều ấy, dẫu biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ bỏ qua?


Mình xin lỗi vì mình có thiệt thòi một chút, thì cũng có đáng gì đâu, và tại sao cứ dùng sự ích kỷ nhỏ nhen của mình để so sánh với sự hi sinh, nhẫn nhục chịu đựng vĩ đại ấy. Mình đã không giúp được thì thôi, tại sao con đâm thủng cái phao cuối cùng người ta vớ lấy - là mình ?


Lời xin lỗi được nói ra muộn màng ấy, lại làm người ta khóc thêm lần nữa, lại càng cảm nhận rõ sự tổn thương mà người ta đang phải gánh chịu. Thấy mình quá nhỏ bé và xấu hổ trước sự hi sinh và tình yêu lớn của người ta. Thôi thì cứ tiếp tục, được ngày nào, hay ngày đó vậy. Dẫu có nghĩ rằng đang bị thiệt thòi, thì sự thiệt thòi để tạo nên tình yêu thương, có ích cho cuộc sống của một người khác đang rất cần sự giúp đỡ, thì cũng đáng mà!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét