Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

Bạn già ...



-Cháu Thư đấy à? Lâu quá rồi không gặp cháu, Chiều nay chú thèm cơm nhà quá , cháu rảnh không ?

-Dạ được, chú muốn ăn món gì?

-Chú đi làm về ghé qua siêu thị mua chút gì đó, cháu ghé chợ mua giúp chú nửa kg bún là được rồi . 7h gặp nhé !

…………………………………………………………………………………………..

Loanh quanh trong những con hẻm ngoằn nghèo Bình Thạnh, cuối cùng cũng đến được một căn nhà nhỏ trên đường Mai Xuân Thưởng.

Con đường vào vẫn thế, giàn hoa giấy vẫn bụi bặm nở một màu tím tẻ nhạt .

Bà chủ nhà vẫn thế , cứ nhá nhem tối lại đem chổi ra quét , miệng lẩm bẩm càu nhàu .

Mấy cô hang xóm vẫn thế, vẫn kê ghế ngồi kể chuyện ganh ghét , thiệt hơn đua chen về miếng đất, cái xe .

Và … cái con Nu ấy vẫn vậy, vẫn lim dim nơi góc sân , nghe ngóng chuyện thế sự , thỉnh thoảng sủa một vài con gì đó chạy qua , kể cả … con người .

Tiếng sủa ấy , nghe …vô cảm lạ !

Mọi vật, mọi việc trong xóm này có lẽ vẫn đều đều trôi qua như thế ,cứ “ vẫn , vẫn, vẫn” một cách bình thường như nước chảy, mây trôi , chẳng có gì phải phàn nàn, bối rối .

Có lẽ , cũng lâu rồi , người ta cũng thôi ồn ào về “ chuyện tình lặng lẽ “ của hai người sống trong ngôi nhà ấy nữa, sau khi người phụ nữ kéo vali ra đi, để lại một khoảng không đầy dấu chấm lặng cho ánh nhìn theo phía sau cánh cửa. Và dấu chấm hỏi cho những con mắt tò mò sau bức tường bên kia, vốn là những bà hàng xóm hay hóng chuyện chẳng lành …

Cũng từ đó , căn nhà trở nên lặng lẽ, khép kín, giữa cái xóm nhỏ nửa ồn ào, nửa tẻ nhạt này một cách tội nghiệp. Bởi một ngày, cửa chỉ được mở hai lần : vào sáng sớm và lúc đêm khuya .

……………………………………………………………………………………….

-Cháu ăn thật nhiều vào nhé !

-Dạ, nhưng chú không ăn ở nhà à, thấy bếp lạnh tanh . Hihi , cháu mới dọn dẹp bếp cho chú đấy , bụi quá chú à…

-Ử, có nấu nướng gì đâu, lâu lâu chú thèm cơm, cũng tự nấu, nhưng mà …

-Chú có gì mới chưa…?

-Một cô , cũng người Thanh Hóa, nhưng mà cũng chưa tới đâu. Khi nào “ tới đâu” chú sẽ gọi cháu đến chung vui J

-Mà cháu đã chu du tới đâu rồi?

-Dạ cũng gần kha khá .

-Đừng như chú.

-Ước gì cháu được như chú .

-Đi về thui thủi một mình như chú à ?

-Không , được đi dọc Mê Kong ấy , được chứng kiến cái vẻ đẹp của Trát Khúc – Tử Khúc và Ngang khúc hợp lại thành Lan Thương . Coi hát nói trên Tây Tạng , ngắm trâu lùn nhở nhơ gặm cỏ trên thảo nguyên bát ngát hoa vàng . Được cùng đi với đoàn hành hương về Lasa , coi tục lệ điểu táng xem nó ghê đến mức nào , muốn biết cái cảm giác vô định giữa rừng núi bạt ngàn và niềm vui thấy được ánh sáng le lói hay ngọn khói lam vào buổi chiều tà là ra sao? Hihih, cháu thích chú PK, DH, ĐT …

-Lên lầu lấy bộ đĩa về coi , là thấy hết , cháu là con gái, không nên như thế, cháu à !

-Nên thế nào hả chú ?

-Ổn định đi .

-Dạ…

………………………………………………………………………………………….

Qua hơn nửa đời, gần đến cái tuổi xế chiều, người đàn ông ấy thấm thía hai chữ ổn định sau một đời lan bạt với một mái ấm gia đình không hạnh phúc. Tưởng chừng những hi sinh của mình một lần nữa sẽ được bù đắp nhưng rồi cô gái ấy cũng kéo vali ra đi vào một buổi chiều nắng vàng tẻ nhạt. Niềm vui sum vầy trong ngôi nhà ấy trôi qua thật chóng vánh để lại một vết thương lòng không quá đau nhưng cũng dai dẳng khôn nguôi . Nàng có vẻ đẹp Trung đông bước ra từ Ngàn lẻ một đêm rồi cũng bị cuốn đi bởi một gã Aladin khác. Chú không trách móc, cũng chẳng giận hờn, chỉ thấy tội nghiệp cho thân phận những con người . Ai cũng có nỗi khổ riêng, và chú cũng vậy, nên chú cứ mãi sống với một lòng yêu thương con người vô điều kiện. Người ấy nói với cháu rằng , khi người ấy giàu có, sẽ gởi cho chú hết nửa gia tài đấy ^^, cháu không tin lắm, nhưng cũng đủ biết người ấy biết ơn chú đến dường nào .

Xét cho cùng, người ta sống với nhau, nhớ đến nhau cũng vì tình cảm đã dành cho nhau có trọn vẹn và đủ đầy hay không. Dường như bề ngoài cô đơn, lặng lẽ bởi cái cách “ đi về một mình” trông rất đáng thương, nhưng cháu biết bên trong ngôi nhà thiếu vắng tiếng cười ấy, có một người luôn biết lấp đầy mình bằng những niềm vui riêng , chú nhỉ ? ^^

Rời khỏi nhà chú, cháu nghĩ về bố cháu, cháu muốn về nhà, cháu chẳng muốn lập gia đình, chỉ muốn ổn định với những con người được gọi là “ an toàn nhất” , chú à ! Phía trước chú , có công việc, có nàng Thanh Hóa, có bao dự định ấp ủ về đứa con trai thành tài trở về , nhưng chẳng hiểu sao, chú vẫn chưa “ ổn định” như là cháu muốn, cháu thấy chú cứ ….chơi vơi một mình khi chiều về như thế mà chẳng yên tâm chút nào. Ko hiểu sao vẫn thấy ánh mắt chú vui sau những trầm ngâm của thời cuộc, của lênh đênh sóng gió trong cuộc sống tình cảm. Chắc bởi vì chú lớn hơn cháu nhiều quá, cái định nghĩa “ ổn định” trong chú đã khác đi so với những hình dung và định nghĩa non nớt về sự “ ổn định” của cháu . Hay tại cháu suy nghĩ nhiểu quá , chú nhỉ ?

Đường về hôm nay chẳng quá xa cũng chẳng quá gần, như cái suy nghĩ chẳng nông, chẳng sâu của một đứa ổn và chẳng ổn như cháu . Sông có khúc, người có lúc, quan trọng là qua cái khúc nào người ta phải lèo lái ra sao thôi, phải không chú ! '

Viết tới đây, tự nhiên cháu mĩm cười đấy chú ạ ^^ không biết cháu đang lo cho chú hay nghĩ về vấn đề của cháu nữa.

Mâu thuẫn quá, chắc lại hẹn chú hôm nào để nghe chú kể về những chuyến đi hay …quỷ cốc tử , về thời sự thế giới tối thứ 4, về trung quốc, hay cả việc con Nu hay kêu ăng ẳng lúc nửa đêm. để cái đầu mình đỡ …rảnh, không suy nghĩ về những chuyện linh tinh không đáng của người khác và của chính mình nữa, chú nhỉ .

Bởi cuộc sống tinh thần của mình thế nào, thì do chính mình quyết định thôi, phải không chú ? ^^

(Viết tặng chú, vào một buổi chiều nào đó mưa đến rồi, nắng cũng chẳng thèm đi, hai đứa xuyên vào nhau, mà thấy buồn nhợt nhạt ...)

2010

2 nhận xét: