Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

mưa đểu !


Mưa ào ào rơi

Mưa "chơi" cho ướt

Mưa lướt qua môi

Mưa sôi cảm xúc

Mưa nhúc nhích nhìn

Mưa thình lình biến

Mưa liến thoằng bay

Mưa chạy theo gió

còn ló qua thềm

Mưa thêm đau khổ

Cho người yêu mưa...

...

Mưa rớt trên mái

Mưa đè trên vai

Mưa sai vị trí

Mưa dí vào mắt

Mưa cắt vào tim

Mưa tìm nỗi nhớ

Mưa quơ nỗi buồn

Mưa luồn qua tóc

Mưa dốc cạn tình

Mưa....

...rình...

........rình......

.....................................................trốn...

!

Mưa ...

..con khỉ !

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Thỉnh thoảng chạy băng qua con đường thẳng tắp từ Q1 về nhà mà cứ vô thức chẳng biết mình đang đỉ đến đâu, chăm chăm nhìn về phía trước mà tìm một …khoảng trống để có thể len lỏi …phóng . Chẳng suy nghĩ gì thì phải .


Thỉnh thoảng nhớ về cái bến nước mà ở đó, nắng ngồi lạnh thiu, gió lười phớt nhẹ lên mặt nước khiến cánh chuồn giật mình chao nghiêng, tiếng ve đâu đó vọng về phá vỡ cái khoảng không cô quạnh, như chất xúc tác khuấy hè thành một thứ gì đó sánh đặc buồn.


Thỉnh thoảng vào nhà sách Fahasa Tân Định, đi dọc hết các kệ, rồi đi thẳng lên lầu hai, ngồi rất lâu ở cái góc trong cùng bên trái. Ngấu nghiến nhìn, nhớ, rồi mơ ước, rồi dự định, rồi gấp sách lại và tự hỏi mình : được không?


Thỉnh thoảng, lại lấy cái đống bùi nhùi của mình ra cắt, dán, khâu vá, vẽ vời, thấy lòng nhẹ tênh. Thích cảm giác sống mà không phải suy nghĩ,không phải tính toán, cứ tập trung vào một cái gì đó vô thức mà chẳng cần biết kết quả nó là cái quái gì. Thấy mình gần gũi mình đến lạ !


Thỉnh thoảng, nghĩ về những người chị . Thấy mình dường như đang mon men đi giữa những bức tường thẳng đứng , an toàn và ấm áp bởi lý trí bảo chẳng cần gì , nhưng con tim trong mình lại bảo phải khác đi, vì cái khác đi ấy, bỗng dưng thèm một cảm giác … lạc loài.


Thỉnh thoảng, ngó lên trời, thấy cao thênh thang và ước lòng mình rộng mở . Bởi những ích kỷ và bản ngã trong lòng mình chẳng bao giờ có thể là hoàn toàn …biến mất. Nó ẩn nấp đâu đó trong lý trí, trong suy nghĩ và trong cả trong sự trông đợi, và tình yêu của người khác nữa. Có thể quên, có thể nhốt, có thể kìm nén, có thể …không thừa nhận, nhưng chẳng bao giờ có thể triệt tiêu. Rộng mở như mây trời thênh thang, dù sao, cũng chỉ là một ước mơ…


Thỉnh thoảng, thấy mình lảm nhảm, ba xàm ba láp như một đám thỉnh thoảng ở trên, nhưng cũng chẳng sao cả, mình có quyền bi quan sau lạc quan và những nụ cười , nếu điều đó, xét cho cùng chẳng ảnh hưởng đến ai.

Thỉnh thoảng gom những cái buồn man mác, tan tác mỗi nơi mỗi chút cố gắng gắn nó lại mà cũng chẳng thành cái hình gì, rồi lâu lâu tự ngẫm : tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn.


Thỉnh thoảng thấy mình Ngớ. ngẩn, đúng theo kiểu ...con gái !


Haizzzz , nhỏ gì nữa trời !!!!

Thứ Sáu, 1 tháng 10, 2010

Dậy thật sớm, ra lan can nhìn mấy cây xương rồng, hít cái không khí sáng trong hiếm hoi ít ỏi của SG nhộn nhịp nắng , lòng nhẹ tênh, không phải vì cảm giác tự do, bay bổng mà là vì trống trải, trống trải trong lúc bề bộn suy nghĩ và lo toan, nghĩ cũng lạ !


Hôm qua, có ai đó hỏi mình, “buồn” và “sầu” khác nhau chỗ nào ? Mình bật cười khanh khách , xét về tính cơ học , buồn là khi cơ mặt chùn xuống, còn sầu thì nặng hơn , là sự kết hợp của cái mặt xệ và cái bụng nặng . Buồn thì nhanh hết hơn sầu, vì nó cạn cợt hơn, khác nhau chỗ đó thôi. Còn nguyên nhân dẫn đến buồn và sầu thì nó giống nhau lắm, tùy mỗi người phân loại mình nên buồn hay nên sầu, vì vậy, ranh giới giữa buồn hay sầu cũng khá mong manh. Lúc bình thường, người ta hay suy nghĩ bằng cái đầu, nhưng khi buồn hay sầu, người ta lười phân tích lắm, mọi cảm xúc đều dồn xuống bụng và nằm yên ở đó, thỉnh thoảng trở chướng chao qua, chao lại, làm người ta …đau lòng hay xót ruột. Vì nặng, vì đau, vì xót nên người ta tự cho phép mình …lười biếng…


Không biết tại sao, lâu rồi, chẳng bao giờ cho phép mình buồn bởi những lý do rõ ràng vì luôn nghĩ mọi việc đều có cách giải quyết, hình như càng buồn thì càng … “chăm suy nghĩ hơn ”. Có chăng, nếu buồn cũng chỉ do những lý do vớ vẩn rất con gái . Vì cái “ con gái” đó nên nhiều lúc cũng cười xòa bỏ qua cho những lúc mình … dở hơi. Nhưng thói quen sống một mình làm cái dở hơi đó hay bị kiềm chếm chế, thay vào đó là phân tích là giải quyết, nhưng chẳng biết có … triệt để cái cảm xúc buồn không nữa. Hôm nay, nhiều cảm xúc, nhưng hình như kiểm soát được nó, không chạy ra mặt hay dồn xuống bụng mà đẩy nó hết lên đầu, tìm cách phân tích và đẩy nó ra ngoài.


Mình định nghĩa sự trống trải hôm nay là “ nhẹ nhõm trong giả tạo” , bởi lo toan và bề bộn chỉ bị chia cắt và giấu nhẹm đâu đó cho “quang đãng” chứ chẳng được giải phóng . Vì “ sự mạnh mẽ nửa mùa” của bản thân, cảm xúc chẳng được dẹp triệt để, nó ẩn nấp đâu đó chờ ngày “ cách mạng ” . Cảm xúc lúc này “ rộng rãi” như lúc trật tự đi dẹp vỉa hè, trật tự đi rồi, vỉa hè lại lại nhộn nhịp gánh rong.


Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái ... mà sao chẳng bao giờ có thề buồn một cách … thoải mái và bình thường được nhỉ… nói về buồn mà cứ mâu thuẫn nặng nhẹ giữa giải phóng và dồn nén, bởi cái đầu nó tính toán ngay cả với cảm xúc của chính mình...


Giá có thể kết thúc mọi thứ chỉ bằng một tiếng thở dài, như thế lại hay !


“Buồn ơi là sầu !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”