Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

13.5.2013

"...Vì cái xe của bác mà tôi phải về. Tôi đã đứng trên thành cầu Long Biên. Tôi đứng từ tối. Tôi chỉ cần gieo mình một cái thì giờ này tôi đã được ra biển rồi. Yên thân tôi. Nhưng cái xe. Không có cái xe thì bác với các cháu khổ...Tôi cứ trách mình sao lại mượn xe của bác, sao tôi không đi bộ. Từ đây ra đó đâu có xa, sao tôi không đi bộ..."

Trích "Đồ cũ"- Lê Minh Khuê.

...

Công việc đòi hỏi tôi phải viết ra những thứ dở hơi vớ vẩn, đọc báo lá cải và lải nhải miệt mài trên FB phục vụ mấy em teen teen, cố gắng sống ngược, tôi thấy mình trái quá.

Ức chế ngôn ngữ, tôi tìm cách khỏa lấp bằng một niềm vui khác, niềm vui đọc và  tọc mạch cuốn "Thú chơi chữ" mà tôi vừa tậu được. Thích vì thấy mình "thú" hẳn, có thể xổ ra những câu ngắn bá đạo, xạo xạo tạo lưu manh, lanh lém hoa lá khiến cho cá nó nhảy lên bờ. Có thể chả ai hiểu, nhưng tôi khoái thế, thứ ngôn ngữ của riêng tôi.

...

Đoạn trích trong "Đồ cũ" tôi đang đọc chả liên quan gì đến tâm trạng lúc này. Cuộc sống không đến nỗi nào, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn hay blue blue như những đứa ngu ngu vớ va vớ vẩn, cái kiểu nó là phải như thế !

Khỉ.

-ĐM-

1 nhận xét: