Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

khoái !


Khoái đi đâu về đầu ngõ, chạy xe máy bằng một tay, tay kia gỡ nón bảo hiểm, treo cộp một cái lên tay lái, rồi chạy nhanh nhanh một chút, cho gió lùa vào tóc, bay bay ...

Khoái kéo cửa một cái rầm, thò tay khóa thật nhanh, bấm chuông cửa nhiều lần, rồi chạy thật nhanh, cua vèo ra đầu ngõ. Miệng cười đểu nghĩ về cái mặt nào đó tẽn tò chạy xuống.

Khoái giỡn theo cách chửi qua chửi lại một cách tung hứng và điêu luyện, với ai đó không quýnh giá mình này nọ. Theo kiểu rất bình dân mà cũng rất thông... manh. Sướng trí mà cũng sướng miệng nữa.

Khoái đi bộ trên vỉa hè lót gạch, mắt chăm chăm đếm hai vạch, hai vạch rồi bước qua đều đều. Thấy mình như bước về hồi đi học, có cái lon, đá từ nhà đến trường, cất lại, rồi đá từ trường về nhà. Chả ngóc mặt lên nổi, nhưng vui .

Khoái nằm ườn ra, sai con nhỏ em làm cái này cái nọ, nhõng nhẽo cái này cái kia. Chỉ tại hôm nay chị buồn, hôm nay chị mệt.

Khoái coi phim " Quán cà phê Hoàng tử" rồi cười hí hí, ao ước sẽ yêu thương ai đó, giỡn với ai đó theo kiểu  hai thằng bạn thân như cặp đôi hài hước trong phim.

Khoái hỏi người này người nọ trong nhà có yêu thương mình không, rồi năn nỉ họ nói là có đi,có đi, nói xạo cũng được mà.  Ai cũng nói là "thương mình là xạo", nhưng mà ai cũng vui .

Khoái hỏi người này người kia thích ăn gì mình nấu. Thích người ta nói món gì cũng được, rồi mình nấu toàn món mình thích. 

Khoái bật Yan tivi vào sáng thứ bảy, mở nhạc to thật là to, thấy mình siêng thật là siêng và bắt đầu dọn dẹp.

Khoái chạy ngang qua 32A Trương Định, ngó vào một cái, nhớ nhớ một cái. Rồi chạy vèo qua, dừng lại cách đó mấy chục mét, mua một bó hồng, đem đến nhà cô Hoa, cắm vào bình rồi ngoắt đít về, nghe tiếng xuýt xoa sau lưng. Thích !

Khoái cắt cắt, dán dán, sáng sáng, tạo tạo, rồi quăng thẳng sản phẩm vào thùng rác từ khoảng cách rất xa.  vì lúc đó luôn thoải mái nghĩ rằng còn bột, còn hồ, còn giấy, còn vui thì làm lại lúc nào chẳng được. Giá như trong mọi việc, quăng bỏ mọi nỗ lực cố gắng và bắt đầu lại một cách nhẹ nhàng như vậy thì tốt quá.

Khoái câu nói của ai đó nghe được ở đâu đó  : "Không sợ thất bại, chỉ sợ từ bỏ", khoái cái thói vô trách nhiệm với cảm xúc của chính mình, đã chọn yêu thương  để bước đi cho đến hết con đường, cho dù cuối cùng, chắc chắn cũng...chia tay. Dù sao cũng đã tận rồi không hối tiếc nữa :)


Dù xấu dù tốt, hay xấu tốt lẫn lộn, vẫn khoái tất cả những gì thuộc về mình. Chỉ GHÉT mỗi cái TÔI , lớn ơi là LỚN ! 

5 nhận xét:

  1. Tôi lớn quá thì cho nó quăng quật nhìu, nó tự sợ mà teo lại thôi à:D

    Trả lờiXóa
  2. Lâu lâu lâu ta mới nhậu 1 lần! lâu lâu lâu mới thấy 1 bài vui nha

    Trả lờiXóa
  3. @Xinh : hihihi, Tôi lớn quá nên bữa giờ bầm dập, bữa nay tôi nhỏ một chút nên mới viết cái bài này, để thấy mình nhỏ nhỏ, thường thường là vui rồi :))))

    @Nâu : hehehe, thì cũng có lúc này lúc kia chớ, bình thường buồn mới viết, bữa nay lạc quan, suy nghĩ tích cực chút cũng tập viết cho blog nó sáng sủa, chứ " bi" quá cũng ám lắm, sao khá nổi, hì hì

    Trả lờiXóa