An để mà "di", di hoài về thế giới mà người ta không cần đi tìm bình an nữa, ở đó, người ta chỉ mĩm cười, vì những niềm vui chung...
Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011
Nói với mình...
Có biết vì sao người ta thấy rất vui ,thoải mái và tự tại khi leo lên đến đỉnh núi không? Bởi vì họ đã từng vượt qua bao khó khăn, trở ngại để chinh phục đỉnh cao, để tận hưởng sự bao la của đất trời, để biết thế nào là sự an lặng tuyệt đốí khi cất tiếng làm vỡ tan cái không gian cô tịnh xung quanh . Họ biết rằng họ đứng trên tất cả , làm chủ tất cả và nhìn thấy tất cả. Rồi họ về , trở lại cuộc sống bình thường, nhưng họ sẽ chinh phục đỉnh cao tiếp theo, tiếp theo nữa.
Cảm xúc con người cũng vậy, khi gặp khó khăn , cảm giác như là một người leo núi, càng leo thấy càng cao, không gian xung quanh càng lạnh và cô quạnh , khó thờ, leo lên rồi lại phải leo xuống, rồi lại theo đường vòng để leo lên cao hơn , khó khăn chồng chất khó khăn . Nhưng leo núi khác với cảm xúc ở chỗ đỉnh núi là một đỉnh cao hiện hữu, còn đỉnh cao của cảm xúc chính là sự an lặng , yên ả trong tâm hồn, nó ở ngay trong lòng mình. Leo đến đỉnh núi thì mới thấy tĩnh tâm và rộng mở, còn cảm xúc thì rộng mở và tĩnh tâm thì sẽ tìm thấy được đỉnh cao ^^
Chẳng có gì là hoàn hảo, và vĩnh cửu cả, nên chênh vênh một chút thì cũng tốt, nhưng đừng để dao động quá nhiều bởi những cảm xúc không cần thiết cho sự " mở" và "tĩnh" của tâm hồn. " triết lý" ở trên cũng là chỉ là " kim chỉ nan" để mà hướng đến để mà sống vui vẻ , tự tại giữa cuộc đời này thôi. Đỉnh cao đã tìm thấy rồi, nhưng không tồn tại được lâu, chỉ là những khoảnh khắc đôi khi thật sự cảm thấy thanh bình. Hãy trân trọng những khoảnh khắc ấy, và như nhà leo núi, lại phải về với cuộc sống thực tại rồi lại leo , lại về, lại leo, mong sao mình leo càng nhiều, tĩnh càng nhiều, mở càng nhiều để khi chết mình được .... bay lên trời .
Xét cho cùng,mình chưa leo núi được, mình chỉ là con cá nhỏ, bơi xuống lòng đại dương,tìm sự an lặng, tìm sự an nhiên để hạnh phúc trong cô đơn mà thôi,
không biết nữa,nhưng...
lúc này, thấy tối và lạnh quá...
Con chỉ nhớ nhà thôi...
Bố mẹ ơi, lúc này, con muốn về nhà...
Hôm nay con không khỏe, con bị ngã, mẹ ạ...con đứng bằng hai chân, trên mặt đất, nhưng nó yều quá, kô chịu nổi sức nang cơ thể. ..cơn đau co thắt cứ 5 p lại kéo đến khiến con không thở nổi...Nằm trên vũng mồ hôi, con thấy mình lạnh quá....Lả đi, nhắm mắt lại ,con thấy mình ....bồng bềnh trôi....
Con bệnh rồi.
Mẹ ơi...
Con thèm ăn cháo thịt bò, con thèm ăn gà tần thuốc bắc...
Con thèm được mẹ cạo gió, bóp chân
Biết mẹ chẳng bao giờ đọc được những dòng chữ này, nhưng con ..vẫn muốn...
nhõng nhẽo đôi chút,con thèm được luồng mình vào chăn ôm mẹ ngủ, thèm nghe tiếng mẹ trách yêu, thèm được nghe cả tiếng ho xù xụ cuả bố nữa, cái tiếng mà con ghét nhất, nó làm con muốn nổ tung cả lồng ngực vì xót xa....
bố ơi, dạo này bố ...yếu rồi...
...
Có lẽ cơn đau lại đến, nó làm con quặng lòng...
chắc đêm này con không ngon giấc,nhưng con sẽ ổn, không sao đâu, bố mẹ ạ!
Con chỉ... nhớ nhà thôi...
Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011
Đi quanh quẩn...
Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011
Trước khi sống thật cũng cần phải sống !

Sài Gòn dạo này đỏng đảnh mưa.
Mưa Sài Gòn như một đứa con gái mới lớn ham chơi, kiêu kỳ lúc này lúc khác ,
sa đọa, phung phí
và đôi khi ...bủn xỉn...
Hà Nội dạo này lì lợm mưa
Mưa Hà Nội như một đứa con trai nổi giận tanh bành, ra sức công phá ...
...trả thù đời bằng " vũ điệu " của nước.
Tóm lại, ghét mưa.
Giữa một chiều mưa bủn xỉn của Sài Gòn, ta gặp một thằng con trai Hà Nội, nói về những chuyến đi xa, chủ nghĩa xê dịch. Tự nhiên thấy nhớ công việc vừa mới bỏ...
Nhớ những buổi chiều một mình, tha thẩn trên những vùng đất xa lạ nhưng rất đỗi thân thương.
Nhớ chuyến công tác cuối cùng, đầy cảm xúc, ta hiểu thêm về cách sống của người dân phố biển, nỗi cực nhọc và chân chất của bác xích lô, thấy trong lòng hơi nhói vì sự cam chịu được định nghĩa bằng hai từ...số phận ....
....chiều hôm ấy, từ nhà sách về khách sạn, Nha Trang mưa như chạy ....
Nhớ những buổi chiều nhá nhem tối, mưa tích tắc, ta luồng mình trong những hẻm chợ Sài Gòn, cố gắng tìm 2m2 bỏ trống trong căn nhà xùm xụm nào đó, để ngày mai "lính" của mình bớt vất vả hơn .
Nhớ những buổi tối, trời mưa to như muốn quét sạch đi tất cả . Cái gạt nước họat động hết công xuất không xua được ánh đèn đường hẩm hiu hắt qua khung kính, không rõ ràng nhưng cũng thấy được trên gương mặt gầy gò ấy có gì đó bất thường. Gã tài xế ái ngại liếc trộm đứa con gái nhỏ bé đang ...lạnh lùng ...khóc.
Không có tiếng nấc, chỉ có tiếng mưa....
Ta mặc kệ, lướt mắt vào không trung, không nhìn gì cả, không nói gì cả, một giọt, hai giọt ... rồi một dòng. Tuyệt nhiên, không có dòng thứ hai, không khóc, không phải ta cố nén gì đó trong lòng, cũng không phải vì quá mạnh mẽ. Đơn giản, ta còn phải làm việc, phải gọi điện hỏi và trả lời liên tục, liên tục...
Nhớ những buổi tối muộn,sau cơn mưa dài rả rích , không khí trở nên trong lành, dễ chịu hơn . Kết thúc công việc ở Nhà hát Bến Thành, một mình ta về trên con đường vắng vẻ , suy nghĩ mông lung ...
trống trải ,
mệt mỏi,
nhớ nhà,
tủi thân.
Trời lại lất phất mưa, đồng hồ chỉ 1h sáng...
Ta sợ....
Và... chợt nhận ra rằng cần phải từ bỏ một thứ gì đó mà mình RẤT THÍCH , bởi vì ta chỉ là một đứa con gái, một đứa con gái thì không nên sống với công việc của sự khắc nghiệt và đào thải...
ta chọn cách ra đi...
Trước khi " sống thật" , người ta cũng cần phải "sống".
....
Chiều nay, chọn một chiếc áo sơ mi đẹp nhất, mặc chung với cái quần tây sọc , đôi giày cao giót đen đơn giản nhưng sành điệu, dịu dàng hơn một chút, chững chạc hơn một chút nhưng sao thấy...xa lạ quá.
Ta " lên đồ " đóng mình trong "chuẩn" của một " cô gái văn phòng" đi phỏng vấn xin việc làm, trong một cái hộp nhả đầy khí nhân tạo nào đó.
Trong lòng vô cảm ...
Trước khi "sống thật" cũng cần phải " sống" .
2009
..................................................................................................................
Đi ngang qua Công ty cũ, nhớ lại một thời hay ho và ý nghĩa trong cuộc đời mình:)
Cứ là con gái thì đáng thương rồi - nãy chị nói vậy, thấy buồn buồn mà cũng hay hay...