Ấn
tượng đầu tiên về Malaysia là một đất nước cũng hiện đại, sạch sẽ và nhiều cây
xanh, nhưng không hiểu sao cho mình một cảm giác khá buồn và ảm đạm. Không biết
vì malaysia đón mình bằng một trận mưa lớn chưa từng thấy, hai tiếng đồng hồ ngồi
chờ ở Mc Donal, ngắm đủ thứ màu da kéo vali qua lại, hay vì không khí buồn buồn
buổi chiều về khu phố vắng vẻ và ngôi nhà neo người của cô Esther. Quạ đậu nhiều,
bay cũng không ít, miệng không ngừng kêu quác quác hay quạc quạc gì đó, cái âm
thanh đáng nguyển rủa đó, trời ơi, là buồn ... :)
Cô Esther đón mình bằng chiếc xe nhỏ mà mình nghĩ là chắc
gìa hơn số tuổi của cô :) , miệng luôn giải thích : “hôm nay cô mệt, về đến nhà
ai làm việc người đó, nếu cô không nói gì, thì đừng có buồn cô nha, có gì cứ để
đó, cô khoẻ hẳn nói chuyện”. Mình mừng thầm trong bụng : “hehe, cũng đỡ, nói tiếng
Anh mệt thấy bà” haha (thời gian sắp đến phải nói 100% bằng tiếng Anh, đỡ chút
nào hay chút đó, hehe). Mà tội cô lắm, già cả, mà lái xe cả đoạn đường dài, rồi
gửi xe, đón tàu điện ngầm, chạy cả gần tiếng đến KL central đón mình rồi đi ngược
lại về nhà. Mình trẻ, thấy chả sao, nhưng cô già rồi, đi một đoạn đường dài mất
sức lắm, tự nhiên thấy thương cô ghê.
Cô
esther sống một mình trong căn nhà không nhỏ lắm (nhà gồm 3 phòng), nhưng hai phòng
kia đóng cửa ko đụng tới, phòng còn lại là phòng cô ở, em rể cô có ý định cho
thuê lại căn nhà đó, nếu cho thuê cô cũng chưa biết sẽ ở đâu, nhưng cô nói “chẳng
lo gì, có Chúa sắp xếp hết, chỉ cần cầu nguyện là đủ rồi” nói xong, cười hề hề.
Nụ cười rất “hiện đại” ấy dập tắt ngay cái ý định thương cảm đang khởi phát bùng
bùng trong lòng mình : “đến cô còn không buồn, thì mày buồn nỗi gì hả ? ”,nói
xong, cô lại cười hề hề, dường như sự lạc quan xuất phát từ đâu đó sâu thẳm, nghe
cô nói, nhìn cô cười thấy đời con người mới nhẹ làm sao !
Chuyến
bay dài bốn tiếng, đáp xuống Kolkata vào một buổi chiều muộn. Sân bay Kolkata sặc
mùi thuốc tẩy như những năm 90 của thế kỷ trước. Ấn tượng đầu tiên là sao mà cái
gì cũng ..cũ, trầy xước và gỉ sét (nếu bằng sắt) :). bác hải quan tuy nhìn cũng ... cũ cũ :) ,
nhưng được cái nở một nụ cười rất ư là ... sang trọng, đón mình vào đất nước
hằng ...mong ước, cuối cùng cũng đặt chân đến rồi :).
Bước
ra khỏi cửa cách ly, cảm giác đầu tiên là...ngộp. Ôi trời, người đi, rác bốc và
quạ bay, tất cả chuyển động vòng vòng, hỗn loạn bắt chóng mặt .
Hù, Ấn Độ là đây
à. Cười một cái rồi kéo va ly đi tiếp.
Dân
chơi mà, sợ gì mưa rơi :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét