Hôm nay, thấy thật vui khi phóng cọ tô rất tự nhiên, nhanh nhảu đoản theo đúng cái bản chất lười biếng và cẩu thả, chả cần phải suy nghĩ gì để tạo ra mấy cái ông thần đồng bóng, bá đạo này.
Nhưng cũng kịp hờn dỗi đôi chút khi nghĩ về cái chuyện " mua rau " hôm nọ, khi vì nó mà trái tim mình sứt mẻ một chút, thẹo thọ một chút như vầy nè :
"Bạn hông có cái gì hết, người ta mang đến, rồi mang đi, thì có gì là thiếu công bằng đâu, còn ngồi đó mà uất với hận?" - đi nhà thờ nghe Cha giảng thế, mà còn hơn thế nữa, chỉ có điều đầu óc cục mịch, hông nhớ hết, nhưng đủ để bừng ra sau những cảm giác mê tỉnh nửa chừng, mình thấy muốn cười, muốn bay hẳn ra, như vầy nè:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét