Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

Con đường tâm linh

Hôm trước, gặp cô Hoa Đạo, người mà sư Pháp Hộ cho là một vị thánh sống. Cô nói kiếp trước mình là một cô gái Nhật sống gần núi Phú Sĩ, mình vừa nghe nói đã rợn hết da gà da vịt, bởi trong những giấc mơ, mình hay thấy mình cùng một tăng đoàn bay lên núi, và trong thâm tâm lúc đó, vẫn nhận thức được rằng đó chính là...Phú Sĩ. Cô còn nói thêm, mình là đứa có tánh linh và thông minh kỳ lạ, con đường tâm linh của mình đã mở ra rồi, nói nôm na là có thể thấy hoặc hiểu một số điều mà ngừoi thường không hiểu được. Cô khuyên mình phải trở về con đường thiền, để đạt được những chứng ngộ ở mức cao hơn, dần nhớ được quá khứ và con đường sứ mệnh từ nhiều đời nhiều kiếp trước, nhưng đó không phải là mục tiêu, mục tiêu chính của mình là thoát khỏi vòng luân hồi và chuyển vào cõi khác...

Cô nói nhiều lắm, nghe thú vụ ghê, nhưng thú vị nhất là mình thấy nhà mình ở bên Nguyễn Trọng Tuyển như một cái ...chùa vậy, tập hợp toàn những ngừoi có duyên tu (theo cô Hoa Đạo nói), kiếp này tụi mình gặp nhau để hỗ trợ nhau trên con đường tu tập. Nhà sẽ có bốn đứa xuất gia, đi vào những khoản thời điểm khác nhau nhưng hầu hết là rất bất ngờ, điều này đã được định từ nhiều kiếp trước, và người bắn phát đầu tiên là sư Toàn Pháp hộ. Những ngừoi còn lại, tuy ko xuất gia kiếp này, nhưng cũng dần đi vào con đường tâm linh và lương thiện dễ gần :)

Gặp cô xong, mình càng tin vào duyên, nghiệp nhân quả ghê gớm, mình cũng mừng nữa, bởi dù bản thân tự mò mẫm hồi giờ, nhưng cũng đang đi đúng hướng rồi, cô confirm rồi, giờ chỉ cần tăng tốc thôi.

:)

Nếu mình chết, mình sợ điều gì nhất.

Trong đầu mình tự nhiên nổi cái gì đó bằng hạt đậu, lấy tay đẩy đẩy thì thấy chạy qua chạy lại, sau khi "tập thể dục" cho nó xong thấy cũng đau đau xung quanh, mà dạo này để ý hay bị đau đầu khiếp, ở bên nửa đầu ngược lại.

Mình vẫn chưa đi khám, vì lười, vì sợ mà cũng vì nghĩ nghĩ chắc không có gì đâu, chắc vài bũa nó tự lặn, bởi vậy mà mình vẫn chưa đi khám, hay vì một lý do nào khác, mình cũng chưa biết nữa...

Mình phát hiện cái hạt đậu đó lúc ngồi một mình bên quan tài ông ngoại, chả biết có liên quan không, nhưng mỗi khi sờ lên cái hạt đậu đó, mình hay nghĩ đến cái chết. Mình tự nhiên nghĩ nếu mình bị u ác tính thì sao, mình biết được khi nào mình chết thì sao, mình sẽ cư xử như thế nào với chính mình và những người xung quanh, mình sẽ trở nên điên cuồng hay lạc quan thánh thiện?.!.

Hàng chục câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng mình không để tâm trả lời lắm, vì mình có một nỗi sợ to lớn hơn rất rất nhiều...

Nếu mình chết, mình sợ điều gì nhất, mình chỉ sợ, nếu mình chết trước bố mẹ mình...

thì...

đau lắm...