Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Xã hội này điên rồi.

Chị kia thăm tù, rồi về hăm hở định hướng nghề nghiệp cho thằng con duy nhất trở thành quản giáo. Nhẩm nhẩm mỗi phạm  nhân 2 triệu/tháng x 200 người là ra ngay á mà, đã trừ hao khoảng 200 người không đóng "hụi chết" vì không có nguyện vọng hoặc không đủ tiền để xin được ân xá nhơn dịp đất nước tươi đệp này độc lập rồi đó.

Mỗi tháng nhét túi riêng được sơ sơ vài chục triệu, ai mà hông ham.

Tù hả, có tiền là chuyện nhỏ, chiều chiều mở cửa trại cho tù nhơn đi chơi, sáng sớm canh mở cửa cho về.

Chuyện có thiệt.

Mẹ kiếp!




Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

Trồng một cây tía tô



"Trồng một cây tía tô, tôi cũng thấy đẹp như một bài thơ. Tôi nói thật đấy! Tôi không thấy bài thơ hay hơn cây tía tô ở chỗ nào cả. Cây tía tô cũng cho tôi nhiều sung sướng như một bài thơ..."

- Vì cái đoạn trích mát lành trong trẻo này mà tôi đã mua luôn một cuốn sách mà chẳng thèm nhìn tựa sách lẫn tên tác giả, hihi, tui tin lắm, về những điều hạnh phúc con con thế này, thấy đời cứ be bé thế mà vui, nhỉ!

Hời, mà cái niềm vui nhỏ bé ấy vừa chớm nở đã bị một nỗi buồn khác ậpđến, nuốt chửng, tui không buồn vì nỗi buồn của tui, đột nhiên, tui nhiều chuyện muốn gánh cả nỗi buồn của người khác, của cậu bé lùn tủn khoảng đâu chừng ba tuổi, đứng kế bên tui ở quầy thu ngân. - Bố cậu ấy vừa thanh toán xong gần mười cuốn sách cùng một chủ đề : Làm sao để giúp trẻ có một trí thông minh vượt trội? Giúp con trở thành học sinh giỏi nhất lớp, Giáo dục con cái theo phương pháp abcd...bla bla....

Thiệt, tui dám cá chắc những người "cuồng tựa sách" như anh ấy sẽ chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn đọc hết bất cứ cuốn sách nào trong đám ấy cả, bởi sự nôn nóng nuôi gà công nghiệp rồi sẽ dắt anh đến những tựa sách khác cùng chủ đề nữa mà thôi. 

Tội nghiệp cậu bé! 

Tội nghiệp một thế hệ đầy ước vọng sản sinh ra những con người tham vọng đứng đầu. 

Rồi ai đứng cuối? 

Tui nè, tui đứng cuối, và tui trồng một cây tía tô!:)