Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Nhảm

Hồi nãy viết cái status, đọc lại thấy hơi bị khoe khoang kiểu đêu đểu nên xóa luôn không thương tiếc. Rồi tự nhiên thấy có nhu cầu cần phải giải bày một cái gì đó trên các "phương tiện thông tin đại chúng" nên qua đây ngoáy ngoáy vài chữ xem có thỏa mãn được gì không. Cuối cùng vẫn không biết nên viết cái gì, rồi cũng dần dần mơ hồ nhận ra là mình chỉ cần được viết, viết cái quái gì cũng được không cần quan tâm đến nội dung và hình thức trình bày. Bên này ít khán/đọc giả nên có thể là chỗ thích hợp nhất để viết linh ta linh tinh với tiêu chí hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi không có hỏi (mà mình cũng có hiểu mẹ gì đâu mà trả lời), không bị đánh giá, không cao giọng đạo đức, không phán xét  khuyên nhủ hay tị nạnh chìm nổi các kiểu vân vân....

Người ta nói mấy người có vấn đề về tâm lý thì biểu hiện dễ thấy nhất là "suy thoái kỹ năng sử dụng ngôn ngữ" một cách rõ rệt. Tự nhiên thấy cái vế 2 đúng chóc mà cái vế 1 thì không biết trong trường hợp của mình suy ngược lại thì có đúng không, chỉ biết là dạo này trình độ nói và viết tiếng Việt bị giảm một cách rõ rệt, nói hay viết câu cú đều lủng củng, từ ngữ tùy tiện, ghép câu ghép chữ đọc lên lên xuống xuống vần vần điệu điệu khó chịu như nhai phải cái bàn chải đánh răng. Mẹ kiếp.

Cũng hơn 9 tháng rồi không viết được gì dài dòng để miêu tả, giải bày hay khoe khoang đêu đểu kiểu lời vàng ý ngọc, về nhân văn cuộc sống rồi. Cũng chấm dứt luôn cái lối văn chương tự sự tôi nghĩ thế này, tôi suy thế kia, tự tô vẽ cho mình những lớp gì gì bóng bóng mà đôi lúc nhìn lại tự thấy...đù má trời ơi nó ghê.

Thế là không viết nữa.

 Vậy mà hôm nay lại ngoay ngoáy viết viết post post, rồi sẽ chạy ra chạy vô xem bao nhiêu lượt view. Trở lại cái vế 1, mình có vấn đề về tâm lý không? có thần kinh không?

Kiểu gì thì cũng tự thấy khinh khinh.