Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Xuống tóc

Hôm qua, tôi xuống tóc, tôi quyết định chia tay kiểu tóc dài suốt hơn 20 năm chẳng hề thay đổi ấy mà không hề do dự hay nuối tiếc. Mấy bạn nhân viên trong quán lén lút nhìn nhau rồi kín đáo cười. Một lát sau, có bạn đến bảo tôi :" cái cổ của chị to nhờ". Tui vui vẻ, đáp trả nhẹ nhàng : " Ừ, chị bị tật". Có ai đó nói rằng, nếu tiết lộ cho nhiều người biết bí mật của mình, thì cuối cùng bạn sẽ quên luôn nó, rằng đó là một điều cực kỳ quan trọng cần phải giữ kín...

Ừ, nỗi buồn của tôi, sự mặc cảm của tôi, tôi đãng trí, đánh rơi nó đâu mất rồi, tôi cũng chả nhớ nữa...

^_^
.......

"Tôi có một cái răng khểnh. Khi đến trường, tụi bạn bảo đó là cái răng bừa cào. Mỗi lần tôi cười chúng cứ chỉ vào đó:
- Ha ha, bừa cào kìa! Mày cho tao mượn về chải chí đi!
Từ đó, tôi không dám cười nữa. Tôi rất đau khổ. Tôi ghét những đứa có hàm răng đều. Chúng còn chỉ vào mặt tôi nói: "Đó là vì mày không chịu đánh răng. Những người đánh răng, răng mòn đều".
Một hôm, bố tôi hỏi:
- Sao dạo này bố không thấy con cười?
Tôi nói:
- Tại sao con phải cười hả bố?
- Ðơn giản thôi. Khi cười, khuôn mặt con sẽ rạng rỡ. Khuôn mặt đẹp nhất là nụ cười.
- Nhưng khi con cười sẽ rất xấu xí.
- Tại sao vậy? Bố ngạc nhiên. Ai nói với con?
- Không ai cả, nhưng con biết nó rất xấu, xấu lắm bố ơi!
- Bố thấy nó đẹp. Bố nói nhỏ con nghe nhé! Nụ cười của con đẹp nhất!
- Nhưng làm sao đẹp được khi nó có cái răng khểnh?
- Ái chà! Bố bật cười. Thì ra là vậy. Bố thấy đẹp lắm! Nó làm nụ cười của con khác với những đứa bạn. Ðáng lý con phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Con hãy quan sát đi rồi con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình.
Tôi biết một điều bí mật về cô giáo: cô có cái mũi hồng hơn những người khác. Và tôi đã nói điều đó cho cô hay. Cô ngạc nhiên lắm.
- Thật không? Cô trợn mắt.
- Em nói thật! Mũi cô rất hồng. Em còn phát hiện một điều nữa, khi trợn mắt, mắt cô thật to. Những người có con mắt nhỏ không làm được như vậy đâu. Bố em nói đó là một điều bí mật. Cô đừng nói cho ai biết nhé. Khi cô nói điều bí mật ra, cô sẽ quên cái mũi cô ngay.
- Vậy à! Em có nhiều điều bí mật không?
- Dạ có. Nhưng em sẽ không kể cho cô nghe đâu. Em sợ em sẽ quên nó.
- Không sao đâu. Khi em kể điều bí mật cho một người biết giữ bí mật thì bí mật vẫn còn. Khi gặp cô, em sẽ nhớ là có hai người cùng giữ chung một bí mật.
Và tôi đã kể cho cô nghe bí mật của tôi. Tôi cũng muốn kể cho các bạn nghe nữa, vì như vậy các bạn sẽ giữ giùm tôi một điều bí mật; khi tôi và bạn gặp nhau, bạn sẽ nhớ bí mật đó. Chuyện là như vầy: ngày xửa ngày xưa ở một khu làng nọ, có một đứa bé luôn cười suốt ngày. Các bạn biết tại sao không, tại vì nó có một cái răng khểnh! "

| Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Nguyễn Ngọc Thuần |

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

Labata

Mong sao trong tất cả mọi việc, mình đều có thể hiền lành, tận tụy và yêu thương như những ngày vừa qua. Cặm cụi với những niềm vui nho nhỏ, mới chợt hiểu sâu sắc rằng, bình an là một trạng thái không cần phải chứng minh...

Labata - làm bằng tay - cảm bằng tim, và mình đã biết, biết vui cho riêng mình.
















Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Lại chuyện nuôi cá

Cuối cùng thì hồ cũng có cá.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tui  đã kết hai em này, hông phải vì ẻm ấn tượng gì - nếu không muốn nói là nhan sắc của ẻm quá đỗi bình thường - mua ẻm chỉ vì ẻm tên là Hồng Nhung, người tui thương mến ngưỡng mộ vô cùng. Mà lạ cái là hai em này đi đâu cũng quấn lấy nhau, lúc nào bơi cũng có đôi có cặp, dung dăng dung dẻ, vui vui vẻ vẻ bắt bực mình, tự nhiên tui thấy cái mục đích nuôi cá "cô đơn" của mình bị "xâm phạm nghiêm trọng" quá, haizzz

Vậy là trong một phút "nóng giận", tui đổi tên con kia luôn thành Minh Đức, người mà tui cũng rất mến mến thương thương.

Tự nhiên nuôi phải vợ chồng chúng nó, mệt ơi là mệt mà. Bực cả mình!


Nhìn rất "nhơn tình" - thế thái


Còn đây là đôi nhơn tình "biến thái"