Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

tôi

'cần tiền mà cũng không cần tiền, chu đáo nhưng cũng rất cẩu thả, nồng nhiệt và cũng rất lạnh lùng và cuối cùng là gian manh nhưng cũng rất đáng yêu.' - bạn nói thế, tôi cũng thấy thế.

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Nuôi cá


Hôm nay, thức dậy sớm, lười biếng cuộn mình vào chăn, ngắm nhìn cái hồ nước veo veo nắng ngoài ban công, tôi thấy mình trong suốt, trong đến nỗi tôi có thế nhìn đến tận đáy - đáy tâm hồn - và dĩ nhiên, ít nhiều, ngoài những phần lung linh dưới nắng, tôi thấy mình...bẩn, bẩn một cách tất nhiên như mọi cái "đáy" lâu ngày chẳng dọn dẹp vệ sinh nó vẫn như thế. Tôi kệ mình bẩn, tôi "ừ, mình bẩn" rồi nghĩ tiếp về chuyện cái hồ. 

Hồ rộng, rất rộng, đủ chỗ cho 20 con cá vàng 3 đuôi to bằng nắm tay bơi lội tung tăng cả ngày mà không đụng mặt nhau. Thực tế thì cái hồ vẫn chưa có cá, cả hai ngày nay, tôi "định" mua không dưới 5 lần, nhưng sau những cái định đó, tôi quyết định ...để sau vậy. Tôi vẫn muốn ngắm nhìn cái khối nước trong veo đó trong trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối, như ngắm nhìn một điều gì đó hoàn toàn thánh thiện và thanh bình, điều mà tôi chẳng tin rằng trên đời này có. Hình như dạo này tôi chẳng tin vào điều gì nữa thì phải...

Nói tiếp về cái hồ cá, ban đầu tôi chỉ định nuôi một con cá nhỏ xíu thôi, hoàn toàn không thêm rong rêu đá sỏi gì cả, tôi muốn nuôi cá trong một khoảng không rộng lớn và giản đơn, tự do bơi lội mà chẳng cần vướng bận bất cứ thứ gì. Tôi thích hình ảnh một con cá nhỏ bơi xuống lòng đại dương, không có được "đại dương" thì tôi sẽ sắm cái hồ thật rộng và con cá...thật nhỏ cho tương xứng với tưởng tượng của mình. Nhưng tôi cũng thấy mình...ác và thật không phải khi...phản ánh nhu cầu "một mình" của mình lên con cá một cách bất công và vô lý như vậy. Nhưng thực ra thì con cá có cô đơn không, có buồn tẻ hay an lặng không? Ai mà biết được...

Vậy là tôi quyết định nuôi hai con cá, gọi là cho có đôi có cặp, cho có vẻ "cộng đồng", nhưng mục đích chỉ là che dấu sự cô đơn bất cần của con cá kia thôi, tôi chẳng mong chúng nó gặp nhau, yêu nhau và đẻ ra một đàn lóc nhóc rộn ràng để làm gì cả.

Tôi ghét sự ồn ào.

Dẫu vậy, hôm nay tôi sẽ đi mua hai con cá, dù chỉ thích nuôi một, bởi ở một góc khác của trái tim và cả lý trí, tôi sẽ vui hơn nếu hai đứa chúng nó yêu nhau, đẻ thêm một bầy nữa tung tăng trong bể bơi của sự hạnh phúc gia đình.

Niềm vui ấy sẽ khỏa lấp sở thích cô lập và nỗi sợ bị lãng quên...

Tôi nghĩ vậy, và cũng mong vậy.

Hôm nay, tôi đi mua-hai-con cá.


Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

An Di



Vậy là đã được hai tuần, tôi chuyển hẳn qua làm part time, không váy áo thướt tha đua đòi làm gái công sở nữa. Tôi trở lại nguyên bản của chính mình, cặm cụi với khâu vá, đục đẽo, say mê trong từng đường kim mũi chỉ, nhìn những "tác phẩm" từ từ lộ diện, tôi nhận ra rằng: tự mình chơi với mình bao giờ cũng dễ chịu hơn với đám đông nhân loại ngoài kia.

Ngày mai, tôi sẽ lại trồng cây và nuôi cá, tôi sẽ tạo ra một "cộng đồng" nhỏ xinh xắn, yên động xung quanh, để nhìn vào đó, tôi có thể mĩm cười và thấy mình an ổn. Tôi không biết sự chán gặp người và lười giao tiếp (mặc dù những mối quan hệ vẫn ổn) mà tôi thường cảm thấy có phải là triệu chứng của căn bệnh trầm cảm hay không, chỉ biết là "đến hẹn lại lên", có những giai đoạn, tôi coi nó như một thứ nhu cầu, nhu cầu được biến khỏi đám đông, yên lặng làm những điều mình thích, chỉ riêng mình biết. Tôi gọi đó là niềm vui riêng, là sự chuyển động tròn tròn đi vào đâu đó sâu sâu bên trong nội tâm của chính mình, là "di" trong vô thức, di không suy nghĩ để tìm "an". An để mà còn "di", di hoài về thế giới mà người ta không cần đi tìm bình an nữa, ở đó, người ta chỉ mĩm cười, vì những niềm vui chung...