Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Kolkata



Bình minh trên dãy Himalaya (17.11.2012)
Nhặt lá rơi, đo ánh mặt trời


Vậy là cũng đã hơn một tuần  sống trên đất Ấn Độ rồi, nên bắt đầu từ đâu nhỉ ? hihi, thôi thi nho những gì ấn tượng và đã quan sát và cảm nghiệm và rút ra, dưới góc nhìn của bản thân, một đứa mang trong mình đủ bản chất "tham sân si "  :)

Đặt chân đến Kolkata khoảng 5h30 giờ địa phương, hù, ấn tượng đầu tiên là sao nhiều quạ quá, quạ bay ngợp trời kêu quạc quạc nghe thảm não lắm luôn, cái thứ âm thanh chết chóc đó, cộng với đám đông ồn ào và những ánh mắt dường như là vô hồn gợn lên một cảm giác sờn sợn. Xung quanh nhiều rác, vương vãi, bay vất tứ tung . Ấn tượng đầu tiên về Ấn độ là như thế, chẳng chê, chẳng sợ cũng chẳng vui.  cũng không hẳn là háo hức khám phá ( vì chuyến đi này không phải là du lịch và thời gian ở lại Kolkata cũng chẳng là bao lâu ). Môt chút chùn lòng, không biết vì cái gì và cho cái gì nữa, thế thôi.

Thời gian chùn lòng không được bao lâu thì phải lộn bao tử với pha "nhào lộn" trên đường của bác tài xế taxi. Wao, phai nói là chưa bao giờ được ngồi trên một chiếc xe "điên" đến như thế. Mà hình như ai cũng lái xe kiểu như thế thì phải. Từ sân bay về khách sạn mất khoảng hơn 30p, nhưng tốn hơn 15 phút để cầu nguyện rồi. Huhu, giao thông ở VN mình chả là cái đinh gì so với sự hỗn loạn ở đây nha, taxi nhào lộn, xe bus giành đường, loại xe gì đó giống giống xích lô  lạng lách như xe máy bên mình vậy. Giao thông kẹt một cái là kèn xe inh ỏi, tưởng tượng được không? bác tài không nhúc nhích bánh xe, bực mình đập tay vào còi, và ...giữ nguyên luôn khoảng 2 phút, đau cả đầu, nhưng mà vui phết :) . lạ cái là trong khi mình nhẩm nhẩm cầu nguyện, tay kiếm cái gì chắc chắc cho khỏi văng ra khỏi xe, mặt xanh mày sợ,  run run mà cũng đắc chí  nghĩ ngợi :"chắc lấy được tiền bảo hiểm ngay ngày đầu tiên đến Ấn độ rùi", thì hai lady E va J thản nhiên ngồi ăn ...snack, hình như là ...quen cảnh này rồi, không biết học được từ đâu, sau này hỏi cô mới nói :" ngồi sau xe máy của mày cũng vậy mà " :))))))

Cái nữa là sao mà lắm người đến thế, mà sao mọi sinh hoạt mua bán, ăn ở, tắm rửa, sinh sống, thờ cúng ngay trên hè phố luôn. Dọc nhũng con đường là vô số cửa hàng nhỏ xíu  bán đủ thứ loại hàng hoá (mà đàn ông đứng bán là chủ yếu), am thờ, rồi xen kẽ là lều bạt, giường chiếu, nhà vệ sinh , chỗ tắm giặt, rác thải,bùn đất, ống cống.., tất cả chia nhau từng ô 2m2 một. Con đường từ sân bay về khách sạn là thế, mình hỏi cô Julie, có phải mình đang đi trong khu ổ chuột không?, mình nghe nói Ấn độ rất phân biệt giàu nghèo, một lâu đài tráng lệ có thể xây dựng ngay giữa một khu ổ chuột vòng vây, người nghèo mình thấy rồi, nhưng còn người giàu, họ đâu cả rồi. Cô Esther trả lời, rất bình thản: " hãy nhìn vào người nghèo, và học cách tồn tại "

Mình nghĩ ngợi đôi chút, và xấu hổ...

Ấn tượng về K nữa là coi chừng bị chém :) . Ở đây hình như mua gì cũng phải hỏi giá trước, và trả khoảng 1/3 giá thôi. Hôm bữa từ sân bay về khách sạn, bác tài hét Rs 1000  ( khoảng 400k ), vậy mà hôm sau, từ khách sạn ra sân bay, chỉ mất khoảng Rs 300 , hihi, cũng may giá taxi ở đây rẻ bèo, đỡ tiếc. Mà họ hay thối lộn tiền lắm, T mua thức ăn 3 lần, kiểm tra lại tiền, thối thiếu hai lần, hỏi lại, họ hồn nhiên cười hề hề rồi thôi.

Kolkata một đêm và nửa ngày, ấn tượng hơi hỗn loạn đôi chút, nhưng thú vị và cảm nghiệm sâu hơn về cách mà người ta tồn tại, ở  một đất nước khác, nền văn hoá và sự hình thành nhân cách khác. Thời gian và kinh nghiệm chẳng đủ để nhận xét hay đánh giá, chỉ lướt qua, và cảm nhận...

 tự nhiên thấy Việt Nam mình hồn nhiên quá ...

:)

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

Vu vơ giữa hai đất nước.


Ấn tượng đầu tiên về Malaysia là một đất nước cũng hiện đại, sạch sẽ và nhiều cây xanh, nhưng không hiểu sao cho mình một cảm giác khá buồn và ảm đạm. Không biết vì malaysia đón mình bằng một trận mưa lớn chưa từng thấy, hai tiếng đồng hồ ngồi chờ ở Mc Donal, ngắm đủ thứ màu da kéo vali qua lại, hay vì không khí buồn buồn buổi chiều về khu phố vắng vẻ và ngôi nhà neo người của cô Esther. Quạ đậu nhiều, bay cũng không ít, miệng không ngừng kêu quác quác hay quạc quạc gì đó, cái âm thanh đáng nguyển rủa đó, trời ơi, là buồn ... :)

Cô Esther đón mình bằng chiếc xe nhỏ mà mình nghĩ là chắc gìa hơn số tuổi của cô :) , miệng luôn giải thích : “hôm nay cô mệt, về đến nhà ai làm việc người đó, nếu cô không nói gì, thì đừng có buồn cô nha, có gì cứ để đó, cô khoẻ hẳn nói chuyện”. Mình mừng thầm trong bụng : “hehe, cũng đỡ, nói tiếng Anh mệt thấy bà” haha (thời gian sắp đến phải nói 100% bằng tiếng Anh, đỡ chút nào hay chút đó, hehe). Mà tội cô lắm, già cả, mà lái xe cả đoạn đường dài, rồi gửi xe, đón tàu điện ngầm, chạy cả gần tiếng đến KL central đón mình rồi đi ngược lại về nhà. Mình trẻ, thấy chả sao, nhưng cô già rồi, đi một đoạn đường dài mất sức lắm, tự nhiên thấy thương cô ghê.

Cô esther sống một mình trong căn nhà không nhỏ lắm (nhà gồm 3 phòng), nhưng hai phòng kia đóng cửa ko đụng tới, phòng còn lại là phòng cô ở, em rể cô có ý định cho thuê lại căn nhà đó, nếu cho thuê cô cũng chưa biết sẽ ở đâu, nhưng cô nói “chẳng lo gì, có Chúa sắp xếp hết, chỉ cần cầu nguyện là đủ rồi” nói xong, cười hề hề. Nụ cười rất “hiện đại” ấy dập tắt ngay cái ý định thương cảm đang khởi phát bùng bùng trong lòng mình : “đến cô còn không buồn, thì mày buồn nỗi gì hả ? ”,nói xong, cô lại cười hề hề, dường như sự lạc quan xuất phát từ đâu đó sâu thẳm, nghe cô nói, nhìn cô cười thấy đời con người mới nhẹ làm sao !

Chuyến bay dài bốn tiếng, đáp xuống Kolkata vào một buổi chiều muộn. Sân bay Kolkata sặc mùi thuốc tẩy như những năm 90 của thế kỷ trước. Ấn tượng đầu tiên là sao mà cái gì cũng ..cũ, trầy xước và gỉ sét (nếu bằng sắt)  :). bác hải quan tuy nhìn cũng ... cũ cũ :) , nhưng được cái nở một nụ cười rất ư là ... sang trọng, đón mình vào đất nước hằng ...mong ước, cuối cùng cũng đặt chân đến rồi :).

Bước ra khỏi cửa cách ly, cảm giác đầu tiên là...ngộp. Ôi trời, người đi, rác bốc và quạ bay, tất cả chuyển động vòng vòng, hỗn loạn bắt chóng mặt . 

Hù, Ấn Độ là đây à. Cười một cái rồi kéo va ly đi tiếp.

Dân chơi mà, sợ gì mưa rơi :)