Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Cái chết

mai mốt chết đi, mình muốn được hoả thiêu và quăng tro xuống hồ Tuyền Lâm, cho thân tâm mình thanh lặng theo mặt nước và tiếng chuông chùa. Mình cũng sẽ dặn nhà mình không cần thờ phụng nhang khói chi cho phức tạp, chỉ cần vô facebook, phần ảnh đại diện, lấy tấm nào cũng được (tấm nào mình cũng thích) rửa khổ nhỏ nhỏ thôi, khoảng 9-12 gì đó, lồng vào khung ảnh handmade đơn giản, để vào một góc nào đó hơi cao cao, sạch sẽ, sáng mát trong nhà, bên cạnh đặt một chén mạ non, lúc nào cũng xanh tươi và thơm dịu dàng là được rồi. Thế là ổn cho một sự ra đi thanh thản, cho dù cái chết có đến khi nào và bằng cách nào đi chăng nữa.


Hôm nay, thức dậy với nụ cười và lời yêu thương từ người khác, không hiểu sao mình nghĩ đến cái chết, một cái chết nhẹ nhàng, như mĩm cười từ trong tâm...


Thứ Hai, 9 tháng 7, 2012

Ngụ ngôn 10/7

Ngày xưa, cây lúa không như bây giờ. Khi trổ bông, hạt nào hạt ấy to bằng cái chén. Lúa chín thì tự lăn về nha. Người ta không cần ra đồng gặt hái, chỉ việc ở nhà quét trước sạch sẽ để đón lúa về. Năm nọ, có cô gái làm biếng không chịu dọn nhà. Lúa về chất đống ở ngoài cửa, nhao nhao hối cô dọn dẹp. Cô bực tức lấy cán chổi ra đánh lúa tan tành. Từ đó lúa giận, không tự về nữa. Hạt lúa bị cô gái đánh bể nát, nên mãi về sau, hạt nào hạt nấy nhỏ xíu xìu xiu...

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

An nghỉ nha mày ...





Gần một năm chăm sóc, dù tao hay bực dọc với mày mỗi khi cho ăn, vì mày hay cắn chết mấy con cá khác, không con nào sống được lâu với mày cả, nhưng tao thương mày lắm. Tao chẳng biết lý do mày chết, nhưng tao nghĩ cũng đã chăm sóc mày tốt rồi, mày đừng trách tao nha. Tao chôn mày dưới gốc tay Phật, tính cắm cho mày cây nhan mà tìm mãi không được cái hộp quẹt. Thôi thì, mong mày an nghỉ. Vĩnh biệt mày, vĩnh biệt tình yêu của tao.

Thứ Tư, 4 tháng 7, 2012

Xin lỗi

“Nguyên tắc để tạo nên giá trị, nhưng giá trị cốt lõi của con người lại là yêu thương, và trên hết, khi yêu thương thật sự, người ta có thế xoá bỏ mọi nguyên tắc”.


Mình chợt nghĩ thế, khi bất giác ngước lên bức tường phía bên trái của quán, một trạng thái rơi vào đâu đó, không kiểm soát được, như những giọt nước mắt mà người ta đã phải trả giá vài giờ trước đó. Khi dám ảnh hưởng đến cái - gọi – là – nguyên - tắc sống của mình. Với vội bóp, đặt tờ 50k lên bàn rồi vội vã rời khỏi quán. Mình chỉ muốn gặp ngay người đó để nói lời xin lỗi.


Mình xin lỗi, không phải vì mắng nhầm người ta. Mình xin lỗi vì mình chỉ biết nghĩ đến bản thân, chỉ biết thiệt thòi cho mình, tủi thân cho mình mà không nghĩ được sâu xa vì sao người ta lại làm điều ấy, dẫu biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ bỏ qua?


Mình xin lỗi vì mình có thiệt thòi một chút, thì cũng có đáng gì đâu, và tại sao cứ dùng sự ích kỷ nhỏ nhen của mình để so sánh với sự hi sinh, nhẫn nhục chịu đựng vĩ đại ấy. Mình đã không giúp được thì thôi, tại sao con đâm thủng cái phao cuối cùng người ta vớ lấy - là mình ?


Lời xin lỗi được nói ra muộn màng ấy, lại làm người ta khóc thêm lần nữa, lại càng cảm nhận rõ sự tổn thương mà người ta đang phải gánh chịu. Thấy mình quá nhỏ bé và xấu hổ trước sự hi sinh và tình yêu lớn của người ta. Thôi thì cứ tiếp tục, được ngày nào, hay ngày đó vậy. Dẫu có nghĩ rằng đang bị thiệt thòi, thì sự thiệt thòi để tạo nên tình yêu thương, có ích cho cuộc sống của một người khác đang rất cần sự giúp đỡ, thì cũng đáng mà!

Chủ Nhật, 1 tháng 7, 2012


Hôm nay, thấy thật vui khi phóng cọ tô rất tự nhiên, nhanh nhảu đoản theo đúng cái bản chất lười biếng và cẩu thả, chả cần phải suy nghĩ gì để tạo ra mấy cái ông thần đồng bóng, bá đạo này.

Nhưng cũng kịp hờn dỗi đôi chút khi nghĩ về cái chuyện " mua rau " hôm nọ, khi vì nó mà trái tim mình sứt mẻ một chút, thẹo thọ một chút như vầy nè :



Rồi mình tự nhủ lỗi chẳng phải của người bán, chẳng phải của người mua. Chỉ tại CON SÂU thôi, nó lầm lì, bền bỉ và siêng năng ăn mất bó rau của mình. Trong tình cảm, CON SÂU, có lẽ là những cái TÔI, hay một kẻ THỨ BA nào đó, hay cả Hai, cả Ba, ai mà biết được. Nhưng đã quăng bó rau, rồi thì sẽ không nói về nó nữa.


Nhưng tội cái mình cứ tổn thương trước tình yêu hoài, mình hông đủ can đảm mà cũng chẳng có cảm xúc để nhận tình cảm của người khác nữa. Nên mong "người khác" hiểu cho, và để cho mình yên .



"Bạn hông có cái gì hết, người ta mang đến, rồi mang đi, thì có gì là thiếu công bằng đâu, còn ngồi đó mà uất với hận?" - đi nhà thờ nghe Cha giảng thế, mà còn hơn thế nữa, chỉ có điều đầu óc cục mịch, hông nhớ hết, nhưng đủ để bừng ra sau những cảm giác mê tỉnh nửa chừng, mình thấy muốn cười, muốn bay hẳn ra, như vầy nè:


Hôm nay, có an, có khuấy, có yên và cũng có vui . Không - cần - phải - tô, nên nó rất Trọn vẹn !