Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Rong


Hãy nhìn hai người phụ nữ bán vé số dạo trong ảnh 




Và có bao giờ bạn tự hỏi, những người bán rong, tại sao tuỳ đặc trưng “ ngành nghề" người ta lại có “ hệ thống nhận diện” giống nhau đến  như vậy?

Đặt thêm cục gạch nữa, hôm nào rảnh viết về hội xe đạp bán rau, áo bộ đội miền Bắc; hội tàu hủ nón lá, áo sơ mi sờn quê lũ Quảng Nam và hội hủ tíu Gõ (bây giờ ít gõ rồi) từ đủ mọi miền đất nước . Về nghề nghiệp của họ nơi đất khách, để hiểu thêm về cuộc sống của những hoạt náo rao, đã âm thầm tạo nên vẻ đẹp riêng, rất đặc trưng cho đời sống những con hẻm Sài thành.

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Tâm linh

Hôm qua, mình hân hoan chia sẻ bình an của mình cho hai người mình yêu quý

Cái này tặng Tún


Còn cái này đã thuộc về Đức


 Tâm linh không hẳn chỉ là tôn giáo mà là cả một môn khoa học về sự hoà hợp trong vũ trụ. 
Và cầu nguyện, không hẳn để mong cầu, để giữ cho tâm mình luôn nghĩ về những điều tốt đẹp.

(Đặt cục gạch ở đây, mai mốt viết về tâm linh, dưới góc nhìn lạ lẫm, quen lạ, nửa vời, trên con đường đi tìm sự minh triết ) 

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Ý nghĩa cuộc sống

Nãy, ra nhà sách, chọn bé này, phóng cọ tô tô phết phết, vừa phết vừa giỡn, nói nói cười cười, bạn hiền, tri kỷ sao mà thoải mái ghê! Vẽ xong, nhìn lại thấy sao mà nó giống mình quá rồi phá lên cười thật to, thấy mình như con bé này, xấu xí, láu cá, bá đạo, nhưng được cái đáng  yêu, và nhiều người thương mến, tin tưởng.

"Em trở thành người có ý nghĩa, đơn giản, dễ dàng và tự nhiên như là đã có sẵn một trái tim nhân hậu", chị nói về mình như thế. Mình cũng tin thế. 

Và mục đich đời mình cũng thế thôi, đầu thoáng, tim đầy và tâm an.  Để luôn cười rạng rỡ, vô tư với cái gọi là " ý nghĩa cuộc sống", như cô bé này vậy.


Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

Nỗi sợ


Có những nỗi sợ rất vớ vẩn, như là giấy, chỉ cần nói " tao sẵn sàng đối mặt rồi" thì nó sẽ hoảng sợ và gió thổi bay ngay. 

Có những nỗi sợ kiên định hơn chút nữa, như là bức tường, chỉ cần nhảy cái là vượt qua, mình quay lại và cười khinh khỉnh : " ồ, chỉ có thế thôi à, vậy mà mình cũng sợ". 

Nhưng cũng có những nỗi sợ như núi vậy, nó là sự kết hợp của những nỗi đau, sự thiếu lòng tin và định kiến từ những kinh nghiệm tiêu cực. Đôi khi, người ta nhầm lẫn nó với hai nỗi sợ trên, nên người ta hay "tưởng" mình đã vượt qua rồi, nhưng khi đối diện lại (mà rất hay phải đối diện lại vì nó tồn tại ngay trong cách ứng xử của họ chứ có hề mất đi đâu), họ thấy nó ngày càng cao hơn và càng khó khăn hơn...

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

khoái !


Khoái đi đâu về đầu ngõ, chạy xe máy bằng một tay, tay kia gỡ nón bảo hiểm, treo cộp một cái lên tay lái, rồi chạy nhanh nhanh một chút, cho gió lùa vào tóc, bay bay ...

Khoái kéo cửa một cái rầm, thò tay khóa thật nhanh, bấm chuông cửa nhiều lần, rồi chạy thật nhanh, cua vèo ra đầu ngõ. Miệng cười đểu nghĩ về cái mặt nào đó tẽn tò chạy xuống.

Khoái giỡn theo cách chửi qua chửi lại một cách tung hứng và điêu luyện, với ai đó không quýnh giá mình này nọ. Theo kiểu rất bình dân mà cũng rất thông... manh. Sướng trí mà cũng sướng miệng nữa.

Khoái đi bộ trên vỉa hè lót gạch, mắt chăm chăm đếm hai vạch, hai vạch rồi bước qua đều đều. Thấy mình như bước về hồi đi học, có cái lon, đá từ nhà đến trường, cất lại, rồi đá từ trường về nhà. Chả ngóc mặt lên nổi, nhưng vui .

Khoái nằm ườn ra, sai con nhỏ em làm cái này cái nọ, nhõng nhẽo cái này cái kia. Chỉ tại hôm nay chị buồn, hôm nay chị mệt.

Khoái coi phim " Quán cà phê Hoàng tử" rồi cười hí hí, ao ước sẽ yêu thương ai đó, giỡn với ai đó theo kiểu  hai thằng bạn thân như cặp đôi hài hước trong phim.

Khoái hỏi người này người nọ trong nhà có yêu thương mình không, rồi năn nỉ họ nói là có đi,có đi, nói xạo cũng được mà.  Ai cũng nói là "thương mình là xạo", nhưng mà ai cũng vui .

Khoái hỏi người này người kia thích ăn gì mình nấu. Thích người ta nói món gì cũng được, rồi mình nấu toàn món mình thích. 

Khoái bật Yan tivi vào sáng thứ bảy, mở nhạc to thật là to, thấy mình siêng thật là siêng và bắt đầu dọn dẹp.

Khoái chạy ngang qua 32A Trương Định, ngó vào một cái, nhớ nhớ một cái. Rồi chạy vèo qua, dừng lại cách đó mấy chục mét, mua một bó hồng, đem đến nhà cô Hoa, cắm vào bình rồi ngoắt đít về, nghe tiếng xuýt xoa sau lưng. Thích !

Khoái cắt cắt, dán dán, sáng sáng, tạo tạo, rồi quăng thẳng sản phẩm vào thùng rác từ khoảng cách rất xa.  vì lúc đó luôn thoải mái nghĩ rằng còn bột, còn hồ, còn giấy, còn vui thì làm lại lúc nào chẳng được. Giá như trong mọi việc, quăng bỏ mọi nỗ lực cố gắng và bắt đầu lại một cách nhẹ nhàng như vậy thì tốt quá.

Khoái câu nói của ai đó nghe được ở đâu đó  : "Không sợ thất bại, chỉ sợ từ bỏ", khoái cái thói vô trách nhiệm với cảm xúc của chính mình, đã chọn yêu thương  để bước đi cho đến hết con đường, cho dù cuối cùng, chắc chắn cũng...chia tay. Dù sao cũng đã tận rồi không hối tiếc nữa :)


Dù xấu dù tốt, hay xấu tốt lẫn lộn, vẫn khoái tất cả những gì thuộc về mình. Chỉ GHÉT mỗi cái TÔI , lớn ơi là LỚN ! 

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

hay tin nhà





6:34pm  3/5/2012


Nghe trên FB đồn đại, hình như Sài Gòn đang mưa, mưa qua tận Phrom Penh, từ trên mắt rơi xuống...


nhớ cái góc mái nhà cũ bên Phan Xích Long, muốn cheo leo trên đó, tung những mảnh vụn của lòng tin vào không khí


để nó bay bay bay đi theo gió, 


mất mác


một cách nhẹ nhàng...