Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

xoáy mình rơi !



Mình thật ngu dốt.
Mình thật vô dụng. 
Mình thật xấu xí.


Mình thật mệt mỏi.
Mình thật chán chường.
Mình thật khổ tâm.


Nếu hôm nay mình nghĩ mình thật thế.


Thì ngày mai mình sẽ thế thật.


(đừng tự xoáy mình rơi nữa, mình ơi...)



Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

Người vô sự - Viết ngày 8/2/2009

Vốn là người có đạo, hằng tuần vẫn đi lễ nhà thờ, vẫn sống theo lý tưởng " yêu thương " của Đức Chúa Trời nhưng vẫn thích nghe và nghiên cứu về triết lý đạo Phật, về luật nhân quả, về thiền định để cố giữ cái tâm được THIỆN và AN LÀNH.

Hôm nay, đọc cuốn Người vô sự của Thiền sư Thích Nhất Hạnh, rất thích quan điểm sống "thong dong" này :

"Người vô sự tuy rất tích cực trong việc giúp đời, độ người , nhưng không bao giờ bị kéo theo hòan cảnh và công việc, không bao giờ đánh mất mình ở mong cầu, ở công việc. Người ta làm không phải vì tiếng khen, vì danh lợi, vì quyền thế, mà vì TÌNH THƯƠNG. Con người vô sự luôn luôn là mình, con người tự do, không bao giờ bị kiệt sức, cho nên con người vô sự còn mãi thong dong" - Thích Nhất Hạnh

Tìm được sự tương đồng giữa hai tôn giáo, nhất tâm theo Chúa nhưng cũng rất tâm đắc triết lý đạo Phật, nên đứng trong " nhà Chúa" mà thinh thỏang vẫn trông ngang qua " nhà Phật", thấy vui khi "ngộ" ra rằng , biết giữ mình, biết kiềm nén, bớt sân, si là bớt đi cái nguồn gốc của " sự khổ" , thấy tâm mình Thiện hơn từng hơi thở, trở nên vị tha hơn, nhìn đời dưới con mắt triều mến hơn.

Vậy nên, tự nhiên yêu thương và hạnh phúc với những điều nhỏ nhặt nhất.

"Người vô sự tuy rất tích cực trong việc giúp đời, độ người , nhưng không bao giờ bị kéo theo hòan cảnh và công việc, không bao giờ đánh mất mình ở mong cầu, ở công việc." ,

Ừ, thì cũng tích cực giúp người này người khác theo đúng cái tâm thật của mình, nhưng hay bị kéo theo , chi phối bởi hòan cảnh, nhiều khi nhiệt tình và tin người đến mức ...ngu ngốc, cứ bị hỉ nộ ái ố trong công việc chi phối đến tâm trạng để rồi sân si, khổ sở. Cứ mãi chạy theo một giá trị nào đó mà quên mất những điều ý nghĩa khác.

Khi tham gia học lớp life coatching, bài học về sự hoạch định tương lai trong vòng 10 năm nữa. Theo một hướng tích cực nhất, khi hình dung hình ảnh của chính mình trong tương lai, ta chỉ nghĩ duy nhất đến một điều là thành đạt, tự do thỏai mái về tài chính, có cuộc sống dư dả nhưng không an nhàn, lúc nào cũng tất bật với những công việc, dự án , kế họach....

Nhưng đến khi vẽ " bánh xe cuộc đời", chia nhỏ tất cả những " giá trị cuộc sống " mà ta cảm thấy quan tâm và mưu cầu nhất thì mới chợt nhận ra rằng, hiện tại, mình đang MẤT CÂN BẰNG quá lớn . Trong tâm thức, Người cần nhìn trong tương lai, khao khát được thấy trong tương lai thực sự là người viên mãn được những ước mơ hòai bãi của mình. Ước mơ, hòai bão đó không chỉ gói gọn trong hai chữ sự nghiệp mà còn là gia đình, là xã hội, là những sở thích từ con con đến vĩ đại khó mà thực hiện được như : trở thành một copywiter chuyên nghiệp có thu nhập thỏai mái và tự do về thời gian để chăm sóc nhiều hơn cho gia đình và bản thân. Như ước mơ về sự viên mãn tuổi già của bố mẹ. Như ước mơ sự trưởng thành và chính chắn của những người thân yêu trong gia đình. Như mong muốn được làm người vợ tốt của ông chồng perfect nào đó. Như viết tự truyện, như học phong thủy, như thiết kế. Như sơn một căn nhà màu đen với hàng rào và cửa gỗ màu đỏ tươi thật fashion, trồng nhiều hoa và nuôi thật nhiều cá. Như đi đến Cà Mau, được đứng trên mũi tận cùng của tổ quốc để nhìn về biển lớn và bước vào thế giới . Như đến Nepan được tận mắt thấy Hổ Nhật, hồ Nguyệt, nơi giao hội giữa âm dương, đất và trời giao hòa, nơi thiêng liêng nhất trái đất. Như đến được thánh địa Jerusalem nơi Đức Chúa Jesus giáng sanh. Như đến được Ấn Độ, được ngồi dưới cây đa nơi Đức Phật Thích Ca thành Phật. Như thánh địa Mecca để biết được thế nào là sự sùng đạo nổi tiếng của người Hồi giáo. Như xem một trận đấu ở Emirates - Arsenal. Như mở rộng mối quan hệ, Như tích cực làm từ thiện, giúp được nhiều người....

Đó là hình ảnh mong muốn được thấy nhất trong tương lai, nhưng để được điều đó, thì ngay từ bây giờ phải lao đầu vào phấn đấu, nhất là trong sự nghiệp để tìm đến một sự vững vàng về tài chính, để làm nền tảng thực hiện những ước mơ khác. Lại không thóat nổi cái vòng luẩn quẩn của công việc. Vậy lại quay ra mất cân bằng , dẩu biết rằng cuộc sống còn rất nhiều việc ý nghĩa chứ không phải là công việc nên đừng bị công việc chi phối nhiều quá. Hay mình hiểu sai ý của Sư ông Thích Nhất Hạnh rồi, nhưng thật sự vẫn chưa đủ bản lĩnh để thóat khỏi nỗi ám ảnh tham lam và cầu tòan đó. Haizaa.....tham quá như vậy, không biết có tự đánh mất mình hay không và cho đến khi nào mới thật sự thong dong nữa.?

"Người ta làm không phải vì tiếng khen, vì danh lợi, vì quyền thế, mà vì TÌNH THƯƠNG", vẫn làm điều tốt xuất phát từ tình yêu thương thực sự, nói là không cần suy nghĩ hay tính tóan, nhưng tận đáy lòng vẫn mong có một chút gì đó .., kiểu như " ở hiền thì gặp lành", chứ không cao cả đến mức ...không thèm gì cả.

"Con người vô sự luôn luôn là mình, con người tự do, không bao giờ bị kiệt sức, cho nên con người vô sự còn mãi thong dong" - Luôn là mình nhưng thỉnh thỏang trong vô thức, ta thấy mình giống một một người khác, người mà mình hòan tòan không mong đợi.

Tự do ư? Ừ, thì tự do, nhưng... đâu phải lúc nào cũng làm được điều mình muốn mà bất chấp tất cả. Mặc dù về bản chất sự vịêc, đó là điều tốt hòan tòan . Tự do ư ???

Xét cho cùng, mình cũng chẳng phải vị chân tu hay thánh nhân nên chỉ "vô sự" được 1/4 là cũng tạm ổn rồi, heheheh, chắc sau này sẽ đi tu , nhưng trước đó phải đi ngủ một giấc vì ngày mai còn nhiêu việc phải làm vì quyết không làm " người vô - tích - sự )

------------------

Entry này không "hoàn tòan phân tích ý nghĩa" trong câu nói của Thầy Thích Nhất Hạnh, chỉ là một sự liên tưởng nào đó về bản thân theo cách nhìn từ một phía vào ...tâm trạng để... vuốt nhẹ cảm xúc.

(Đọc blog cũ, thấy yêu khoảng khắc này, chẳng là gì cả, nhưng thấy giai đoạn này mình hay ! ^^ ) .


Bậc hiền trí


Một hôm Trang Tử dẫn học trò đi ngao du, nhân lúc ghé vào nhà một người bạn để thăm. Chủ nhà tay bắt mặt mừng, nói:

-Tiếng tăm tiên sinh vang dội như sấm bưng tay.Hôm nay tiên sinh ghé thăm bỉ phu thật là vạn hạnh.

Nói rồi quay lại gọi một gia đinh, bảo:

- Hôm nay ta gặp khách quý, để mở đầu câu chuyện ngươi hãy thịt một con chim cho ta đãi khách!

Đứa ở hỏi:

- Vâng ạ! Nhưng thưa chủ nhân, có hai con chim, một con hót hay, một con không biết hót, thịt con nào?

Chủ nhân chép miệng:

- Dĩ nhiên phải thịt con chim không biết hót, thứ vô dụng đó để làm gì?

Trang Tử cùng chủ nhân ngồi nhâm nhi ly rượu với thịt chim, luận việc thế thái nhân tình, đoạn từ giã chủ nhà, dẫn học trò ra đi. Họ đến bìa rừng, thấy một tiều phu chống búa nhìn cảnh rừng núi bao la. Trước mắt lão là một cây cổ thụ. Trang Tử thấy vậy hỏi:

- Trời chiều mà chưa thấy tiều ông đaÜn được cây nào. Gặp cây này cao thẳng sao ông không hạ đi?

Lão tiều thở dài nói:

- Tôi cũng muốn hạ nó, nhưng ngặt gỗ nó xốp lắm, thứ vô dụng đó đaÜn mà làm gì? !

Một học trò nghe vậy, hỏi thầy:

- Cây vô dụng thì bỏ qua, con chim vô dụng thì giết. Con thật không hiểu nổi thói đời?

Trang Tử mỉm cười nói:

- Ta ở vào khoảng hữu dụng và vô dụng đó.Chỉ có bậc đạo đức mới tránh khỏi tai họa mà thôi.

Lời Bàn:Đây là một bài học ngụ ngôn nhằm khuyên răn người đời. Câu kết luận của Trang Tử nói nghe như lạc đề. Vì chim và cây không phải là người. Hữu dụng và vô dụng là hai mặt đơn giản của cuộc đời ...

Nhưng ta để ý, làm thế nào để ẩn mình vào giữa lằn mứt vô hình hữu dụng và vô dụng đó? Trang Tử nói: "Chỉ có bậc đạo đức!" Người vô dụng không phải không làm được việc gì? Ít ra họ cũng biết hô hoán (Nếu cho họ canh cửa), cũng biết dọn dẹp giặt giũ (nếu dùng họ trong việc sai vặt). Người vô dụng có thể bị người khôn khéo bóc lột công sức cho đến khi hơi thở can kiệt. Còn người hữu dụng thì sao? Người thấy việc gì cũng làm được, thành ra việc gì cũng ôm lấy, cáng đáng, vong động, vong tưởng, cuối cùng cũng làm con rối cho bọn quyền thế cường hào. Tựu trung, hữu dụng hoặc vô dụng cũng đều bị dùng.

Người đạo đức, theo người xưa là người hiền trí. Trí để không ai lợi dụng mình. Hiền để không ai ghét mình. Chỉ có bậc hiền trí mới tránh được cạm bẫy của người khác. Có thể chứng minh một câu chuyện tương tự.

Nước Tề có loạn lạc. Đôi bạn Bảo phúc Nha và Quản Di Ngô (tức Quản Trọng) phò hai vị công tử chạy ra nước ngoài. Bảo Thúc Nha đem công tử Tiểu Bạch sang nước Củ, và nói: "Chỉ có mấy nước nhỏ mới không thất tín". Quản Di Ngô đưa công tử Củ chạy sang nước Lỗâ, và nói: "Lỗ là cường quốc của thời này. Vả lại Lỗ là quê ngoại của công tử ". Vua Tề bị giết. Nhờ nước Củ ở gần Tề nên Bảo Thúc Nha đem công tử Tiểu Bạch về kịp đã lên ngôi. Công tử Củ ở nước Lỗ rất xa không về kịp. Bảo Thúc Nha nói với công tử Tiểu Bạch (bấy giờ đã lên ngôi lấy hiệu là Tề Hoàn Công): "Trước đây Quản Di Ngô muốn giết chúa công là bởi "ai vì chúa nấy". Lúc ấy Di Ngô đang phò công tử Củ. Xin chúa công đừng giận ông ta. Di Ngô là bậc đệ nhất kỳ tài. Chúa công muốn dựng nghiệp bá, không có ông đó, không xong. Nay tôi đem binh đóng biên giới làm áp lực, buộc vua Lỗ phải "xử trí" lấy Củ, và buộc vua Lỗ giao Di Ngô cho chúa công".

Bên kia Di Ngô và vua Lỗ tranh không kịp với Tiểu Bạch, lòng còn đang tức. Bỗng nghe quân Tề kéo đến. Mưu sĩ nước Lỗ là Thi Bá, hiến kế: "Để tránh binh đao với Tề, chúa công nên giết Củ đi, vì Củ là tên vô dụng! Nhưng chúa công phải tìm mọi cách trọng dụng Quản Di Ngô, vì tài của ông ta "kinh thiên vĩ địa". Vua Lỗ nói: "Di Ngô một lòng với chủ. Nay ta giết Củ là chủ hắn, thì hắn không bao giờ chịu giúp ta đâu. Vả lại, Tiểu Bạch một mực đòi Di Ngô về Tề, để tự tay mình trả thù". Thi Bá nói: "Đó là mẹo của Thúc Nha đòi Di Ngô về Tề để dùng. Chúa công không dùng thì giết chứ đừng trả Di ngô". Vua Lỗ không nghe. Di Ngô về Tề giúp cho Tề Hoàn Công, đưa nước Tề lên địa vị bá chủ. Vua Lỗ ân hận mãi.

Chuyện này có phần hơi khác chuyện Trang Tử trên đây. Ở đây kẻ vô dụng bị giết đã đành, nhưng người tài giỏi vẫn bị người ta đòi giết. Cũng may, Di Ngô và Thúc Nha là những người kỉ mưu tuyệt trí nên không bị những kẻ tầm thường hạ sát. Nhưng cái ý nghĩa của nó vẫn giống nhau, chỉ có bậc đạo đức, hiền trí mới giữ được mình.(Thuật xử thế người xưa - Ngô Nguyên Phi)

--------------------------------------------------------------
suy ngẫm ...

Ta nói, biết cĩng chết, không biết cũng chết, giả chết thì sống haha, đời!!!

Hiểu vậy há chẳng phải " đía" và "đểu" mới được sống àh? Chời chời, hiểu sai ý Thánh nhân rồi, lệch lạc quá. " SỐNG" được trên đời là cả một nghệ thuật của bậc HIỀN TRÍ. Haizaa , "đời là bể khổ " , để SỐNG được phải khổ tè luôn, heheh, hình như mình GẦN CHẾT bởi tự thấy đang đứng ngòai ranh giới của cái gọi là HIỀN TRÍ , vô dụng hay hữu dụng cái nào nhỉ? chắc là cả hai, nhảy qua nhảy lại MỆT cũng...CHẾT .

haha (sao dạo này triết lý bà già quá, gần ...chết mà )

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

đặt cục gạch cho " ý nghĩa cuộc sống"

‎"I want to become a meaningful person rather than a successful person" - quoted fromHuynh Giang Thuy Thu

--------------------------------------------------------------------------------------

musicorg2000 (4/17/2012 12:58:16 AM): doc blog cua may

musicorg2000 (4/17/2012 12:59:06 AM): roi cu tu trach minh sao ko quan tam may hon

musicorg2000 (4/17/2012 12:59:26 AM): nhieu luc may buon may kho tao co biet dau

musicorg2000 (4/17/2012 12:59:38 AM): ma buon dung de trong long

musicorg2000 (4/17/2012 1:00:02 AM): may la vay, doc blog thay may buon the tham, nhung nc voi may, may tinh queo

" Huynh Giang (4/17/2012 1:01:13 AM): tao n mà

" Huynh Giang (4/17/2012 1:01:21 AM): tao viết xo đó

" Huynh Giang (4/17/2012 1:01:28 AM): có gì đâu mà lo lng

musicorg2000 (4/17/2012 1:01:40 AM): thoi di ku

" Huynh Giang (4/17/2012 1:01:55 AM): tri ơi, thit mà

" Huynh Giang (4/17/2012 1:02:15 AM): lúc đó bun thôi, bây gi thì hết ri

" Huynh Giang (4/17/2012 1:02:33 AM): biết mày lo vy

" Huynh Giang (4/17/2012 1:02:48 AM): sau này tao ko viết bun bun vy na

musicorg2000 (4/17/2012 1:03:04 AM): thui cu viet di

musicorg2000 (4/17/2012 1:03:12 AM): ma khi nao buon thi hú tao voi

" Huynh Giang (4/17/2012 1:03:11 AM): người ta đc vào chc ai cũg ngh4i tao bi quan, yếu đui lm

musicorg2000 (4/17/2012 1:03:24 AM): or goi tao di uong cafe de giai toa

musicorg2000 (4/17/2012 1:03:30 AM): chu dung co chiu dung 1 minh nhu vay

musicorg2000 (4/17/2012 1:03:38 AM): ko

musicorg2000 (4/17/2012 1:03:44 AM): doc biet may buon thoi

musicorg2000 (4/17/2012 1:03:51 AM): chu ko fai bi quan yeu duoi

musicorg2000 (4/17/2012 1:04:26 AM): thay cung ran do chu

" Huynh Giang (4/17/2012 1:04:36 AM): haha

" Huynh Giang (4/17/2012 1:04:58 AM): cũng cng rn xo á, ch bn cht yếu đui thy m

" Huynh Giang (4/17/2012 1:05:11 AM): nói chung là lúc này lúc n

" Huynh Giang (4/17/2012 1:05:23 AM): nhưng mà lúc nào cũng chu được hết á

musicorg2000 (4/17/2012 1:05:33 AM): yeu duoi la ban tinh cua phu nu ma, hon nuamay nho be mong manh den vay

" Huynh Giang (4/17/2012 1:05:48 AM): bun thì viết gii to chút ri thôi

musicorg2000 (4/17/2012 1:06:01 AM): nhung cung ran la co gong minh hung chiu

" Huynh Giang (4/17/2012 1:05:59 AM): lúc nào tao cũng chn cách đi mt đ gii quyết

musicorg2000 (4/17/2012 1:06:13 AM): chu ko than van khoc loc nhu ng khac

" Huynh Giang (4/17/2012 1:06:28 AM): hihihi

" Huynh Giang (4/17/2012 1:06:37 AM): tao ch thy tao ...dũng cm thôi

" Huynh Giang (4/17/2012 1:07:03 AM): vì có nhng chuyn tao thy tao...anh hùng ghê gm

" Huynh Giang (4/17/2012 1:07:04 AM): haha

musicorg2000 (4/17/2012 1:07:56 AM): DT cua may sao roi

musicorg2000 (4/17/2012 1:07:59 AM): xai dc chua

" Huynh Giang (4/17/2012 1:08:07 AM): chp chn lúc được lúc mt

" Huynh Giang (4/17/2012 1:08:11 AM): mi sa na

" Huynh Giang (4/17/2012 1:08:40 AM): tao được cho con nokia mi

" Huynh Giang (4/17/2012 1:09:00 AM): hàng cùi, nhưng cht lượng

" Huynh Giang (4/17/2012 1:09:37 AM): hehe, nhưng nghĩ cái đin thoi tao đang xài, dù có cùi bp hay cc gch vn thy thương thương

" Huynh Giang (4/17/2012 1:09:52 AM): nên tao cho dì tao cái kia ri

musicorg2000 (4/17/2012 1:10:09 AM): hehe

" Huynh Giang (4/17/2012 1:10:07 AM): b ko có đin thoi, mà tao có đến 2 cái

musicorg2000 (4/17/2012 1:10:15 AM): di may khie ko

" Huynh Giang (4/17/2012 1:10:56 AM): cho cái cũ chp chn lúc được lúc mt kì lm, nên tao gi li xài, cho cái mi

" Huynh Giang (4/17/2012 1:11:09 AM): nhà ngoi tao do này xui lm

musicorg2000 (4/17/2012 1:11:24 AM): sao vay

" Huynh Giang (4/17/2012 1:11:50 AM): mt người thì tán gia bi sn

" Huynh Giang (4/17/2012 1:12:29 AM): mt người thì bnh nng lm, vào Ch Ry còn b chê, nhưng mà bây gi thì n ri

" Huynh Giang (4/17/2012 1:12:50 AM): thy đi người nhiu lúc ngt nghèo quá mày ơi

" Huynh Giang (4/17/2012 1:13:46 AM): bi vy lo sng cho tt, đến lúc lâm nguy còn có người này người n bên cnh

----------------------------------------------

Đặt cục gạch ở đây, hôm nào rảnh rỗi, viết về ý nghĩa cuộc sống :)

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

10/4 chó chết

Đụng cái gì hư cái đó, từ mạng miết, xe cộ, laptop, điện thoại, giỏ xách, bóp tiền, thất lạc cái hợp đồng, cái chìa khoá, tài liệu, hoá đơn, mất thêm một đống tiền vì những cái ngu nữa.

Ngày chó chết !

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

quen rồi ...

Cứ mỗi giọt nước mắt mình có được lại chia thành ba phần.

Một phần chẳng đủ để lăn ra ngoài mà cũng không quá nổi bật làm cho người khác phát hiện ra, nó rơm rớm đợi cơn gió tạt ngang, rung nhẹ rồi khô theo cái chớp mắt buồn.

Hai phần còn lại, lý trí bao gọn lấy, đông cứng như cục đá, ném tọt vào trong. Từng giọt một, từng cục một rớt cạch cạch vào lòng, đã nặng thỉnh thoảng còn đau.

Dạo này làm việc gì cũng bị thất bại, mất mác và thua thiệt. Cho dù việc gì quyết định làm cũng xuất phát từ ý tốt, nhưng là lỗi của mình thì phải chịu trách nhiệm cho nhớ đời chứ không mảy may biện hộ hay đổ lỗi cho ai.

Quen mấy việc này rồi, nên thấy cũng bình thường và thôi không còn tự tội nghiệp mình nữa.

quen rồi...

quen rồi mà...






Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

Đó cũng là khi ta lạc mất nhau rồi

Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp

Khi âm thanh cũng bất lực như lời.

Khúc mùa thu- HỒNG THANH QUANG

Tôi biết chuyện của cô một cách tình cờ. Mẹ cô là bạn thân của dì tôi, vẫn còn thảng thốt khi kể lại chuyện cô con gái 19 tuổi vừa được cứu sống sau khi cắt cổ tay tự tử vì thất tình. Mối tình kéo dài từ năm lớp mười cho đến khi cô vào đại học. Trước khi đi du học, bạn trai cô hứa hẹn rất nhiều, kể cả chuyện sẽ kiếm học bổng để đưa cô đi theo...nhưng chưa đầy một năm, anh đã công khai sống chung với cô gái khác bên cứ người, và đề ngh chia tay cô qua email.

Mẹ cô tìm cách an ủi: “ nó như vậy không xứng đáng với con, tiếc làm gì”. Cô cười lớn: “ Có gì đâu! Ba đồng một mớ đàn ông mà mẹ, con không quan tâm đến ảnh nửa”. Vậy nên bà cứ đinh ninh là cô đã nguôi ngoai rồi. Ai ngờ cô “ nói một đằng nghĩ một nẻo”, lòng vẫn ấp ủ thương yêu, căm hận, đến nỗi cắt cổ tay. May mà gia đình đưa đến bệnh viện kịp thời.

Mẹ cô chảy nước mắt khi tâm sự: “ Tính nó là vậy, có gì buồn thường không nói ra, chỉ giấu trong lòng, ngoài mặt thì cứ hơ hớ. Lúc còn nhỏ tui luôn nhớ đến điều đó, mà sao bây giờ tui lại quên. Nó nói “ có gì đâu” là tui cho qua liền. Cái nhạy cảm của người làm mẹ như tui để đâu rồi tui không biết nữa”.

Đó là một lời tự trách. Nhưng tôi nghe như một câu hỏi vậy.

Các nhà khoa học đã chứng minh rằng những đứa trẻ sơ sinh đã có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác. Hẳn nhiên trước tiên là những cảm xúc của mẹ chúng. Nếu người mẹ vui sướng hạnh phúc, đứa trẻ sẽ ngủ ngoan và hay cười. Nhưng nếu người mẹ lo lắng, đau khổ, buồn phiền hoặc không muốn có con thì đứa trẻ sẽ phản ứng theo cách khác. Nó ít bú, quấy khóc nhiều, cáu bẳn, đau bụng... Mặc dù người mẹ không hề tỏ ra điều gì khác thường khi chăm sóc bé.

Thật lạ lùng phải không? Dường như chúng ta được sinh ra đời cùng với một món quà vô giá, đó là sự thấu cảm bẩm sinh. Và rồi món quà ấy mai một dần theo thời gian. Hay chính ta đã vứt bỏ nó đi trong hành trình sống của mình?

Như Daniel Goleman, tác giả của hai cuốn sách nổi tiếng Trí tuệ cảm xúc và Trí tuệ xã hội đã nhắc chúng ta rằng, sự thấu cảm là một phần của trí tuệ xã hội. Và chúng ta đang đánh mất nó. Chúng ta tưởng mình đang được kết nối, khi friendlist trong Facebook của ta dài ra từng ngày. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta đang đánh mất dần kết nối với nhau. Chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó, thm chí cả người xa lạ, trong khi vô tình thờ ơ với những người thân thuộc đang ở ngay bên cạnh mình. Mạng lưới rộng đến nỗi một đứt gãy nh bên cạnh không làm ta để tâm. Nhưng chính những đứt dãy nhỏ kề cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta trở thành một tinh cầu cô độc.

Có vẻ như càng ngày chúng ta càng dựa dẫm quá nhiều vào ngôn ngữ để có thể hiểu nhau. Khi hỏi thăm một ai đó: “Mọi chuyện sao rồi?” và câu trả lời : “Cám ơn, vẫn tốt” làm ta dễ dàng hài lòng đến nỗi chúng ta bỏ qua những gì có thể nằm sau đó. Sự mệt mỏi nơi khoé môi. Nét buồn trong ánh mắt. Sự nhạy cảm, hay đúng hơn, khả năng thấu cảm của chúng ta giờ đây như chiếc ăngten bị bỏ quên. Nó vẫn ở đó, nhưng không ai dùng nó để bắt sóng nữa.

Chúng ta dựa vào từ ngữ nhiều đến nỗi, khi ai đó nói rằng ta không hiểu gì về họ cả, ta sẽ trả lời rất nhanh: “ Bạn không nói làm sao tôi hiểu được” như thế đó hoàn toàn là lỗi của họ.

Sách vở thường viết rằng, hai thế hệ rất khó hiểu nhau, cha mẹ và con cái không hiểu nhau, đàn ông và phụ nữ không hiểu nhau. Vì chúng ta bày tỏ theo những kiểu khác nhau, diễn giải sự việc theo cách khác nhau, dùng từ ngữ và những ý nghĩa khác nhau.

Tôi tự hỏi, có phải ta đã chấp nhận những lý lẽ ấy như sự biện hộ mà quên rằng vẫn còn có một cách khác để hiểu. Rằng sự giao tiếp thực sự giữa con người có thể vượt qua giới hạn ngôn ngữ. Đó là cách mà những người yêu thương nhau thường dùng, khi họ thực sự yêu thương.

Yêu và biết cách yêu là hai điều khác nhau, phải không vậy? Ta luôn có thể yêu cho bản thân mình, bằng cách nào cũng được, nói hay không nói, chia sẻ hay không nhưng để yêu cho người khác thì phải biết cách yêu - tức là biết cáchh bắt sóng cảm xúc của người ấy để vuốt ve, yêu thương, chia sẻ với những cảm xúc thường tìm cách lẩn trốn ấy. Đó là khi ta giao tiếp không phải để bày tỏ chính mình và là để thấu hiểu người ấy. Nói hay thinh lặng không phải để mở cửa tâm hồm mình mà tìm đường vào tâm hồn của người ta yêu. Đó là khi ta lắng nghe, không chỉ những lời nói, mà lắng nghe một làn sóng, một tín hiệu vô thanh. Những tín hiệu yếu ớt của cảm xúc.

Cũng Daniel Goleman, trong một bài phỏng vấn đã nói đại ý rằng, chúng ta hoàn toàn có thể mài giũa trí tuệ xã hội của ta, lấy lại khả năng thấu cảm, bằng một cách đơn giản : hãy chuyển sự chú ý của ta sang người ta yêu. Ngay khi ta thực sự chú ý đến họ, ta sẽ ngay lập tức bắt được trường cảm xúc của người ấy. Phía sau lời nói, phía sau biểu hiện, thậm chí phía sau sự yên lặng.

Phải vậy không, đôi khi chỉ cần trở lại ngồi yên bên nhau là đủ. Đủ để hiểu. Như ngày xưa, khi ta khởi đầu yêu.

Chúng ta thường khởi đầu tình yêu với với một người khi nhận ra rằng ta và người ấy có thể hiểu nhau mà không cần nói. Những rung động buổi ban đầu trong tim ta thường không phải ngôn từ. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, hay thậm chí chỉ cần ở bên nhau trong cùng một bầu không khí, dường như ta đã hiểu nhau. Và khi mối tình trở nên bền chặt hơn, ta tự hào vì người kia chưa nói hết ý mà người này đã hiểu : tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nỗi buồn, niềm vui, sự lo âu... Chiếc ăngten thấu cảm trong ta thật nhạy.

Nhưng rồi, thời gian qua, một lúc nào đó bỗng dưng ta nhận ra người này đang trách người kia rằng nếu không nói ra làm sao hiểu được. Có lẽ từ khi đó tình yêu đã qua một khúc quanh.

Và cuối cùng, khi nói bao nhiêu cũng không hiểu. Càng nói càng không hiểu.

Đó là khi ta nhận ra ngôn từ không bao giờ đủ. Có biết bao điều ta muốn bày tỏ cho người ta yêu - những điều ta mong người ấy thấu hiểu - những yêu thương, oán giận, xót xa, giày vò tự sâu thẳm trái tim ta – nhưng không ngôn từ nào đủ sâu sắc, trọn tình vẹn lý, không ngữ pháp nào đủ phức tạp để diễn tả. Từ ngữ lúc ấy thậm chí còn có bộ mặt phản trắc vì sự đa nghĩa của chúng. Và chúng ta hiểu sai, chúng ta bị hiểu sai. Chúng ta như đi trong rừng rậm của những ý niệm chồng chéo lên nhau. Bao nhiêu cuộc tình đã và sẽ còn diễn ra theo cách đó? Không phải sự thấu cảm cạn dần theo tình yêu mà là ngược lại, tình yêu cạn dần theo sự thấu hiểu.

Khi ta phải viện đến từ ngữ để tìm cách hiểu nhau, thay vì nghĩ về nhau, nắm bắt cảm xúc của nhau để hiểu nhau. Đó là khi ta nhớ đến Saint Exupéry với lời cảnh tỉnh “ Ngôn ngữ là cội nguồn của sự ngộ nhận”.

Và buồn thay, đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi.

(Phạm Lữ Ân)