Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

Thơ bạn tặng ^^

(Ảnh Đức Đen Thui)



Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay
Ta mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum vầy!

Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hóa ra chỉ là một con người

Vào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khác
Có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết
Vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta...

Có một người trao cho ta chiếc chìa khóa mở cánh cửa một ngôi nhà

Có một người trao cho ta chiếc nhẫn để đo niềm tin của lòng chung thủy
Có một người trao cho ta nụ hôn và duy nhất một ý nghĩ
- Đừng yêu ai khác nữa được không?

Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng

Đừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳng
Đừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn
Đừng cô đơn và đừng khóc mướt
Dù dông gió có nhiều đến bao nhiêu?

Rồi sẽ đến một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu

Là bước đi bên cạnh nhau mặc gió mưa đầy ắp
Một người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khóc
Giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sống
mang chuỗi ngày dài thứ tha…

Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa

Nhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ám
Đắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nháp
Bình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đất
Mỗi ngày nhận về những giọt sương…

Khi ta chọn dừng lại để biết như thế nào là sự chia sẻ nhớ nhung

Có người đợi ta cùng ăn những bữa cơm đã nguội
Có người chỉ ngủ yên khi cánh tay ta nằm yên dưới làn tóc rối
Có người đặt đôi tai vào ngực trái ta rồi nói
- đừng để ai khác chạm vào nữa được không?

Đôi khi một vì sao sáng lên là bởi vì cần chúng ta nhìn thấy như một chứng nhân

Một cơn mưa đi qua là bởi vì chúng ta vừa ra phố
Một chiếc xích đu được làm ra là bởi vì chúng ta sẽ đến và ngồi xuống đó
Một quãng đời không chút niềm tin nào nhờ vả
Là bởi vì quãng đời ấy chưa có được nhau!

Ngày chúng ta sinh ra

Phải chăng cũng là ngày yêu thương kia bắt đầu?

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

Tối nay, mưa mà có nắng...


Bảy năm trước, Q7 không cao tầng và sang trọng như bây giờ. Con đường Nguyễn Lương Bằng hồi đó vừa làm xong thẳng tắp, cao ngạo và vô cảm chọc thẳng qua cánh đồng cỏ lau còn um tùm, rậm rạp. Trưa nắng, vắng người, có một cái dáng nhỏ, dắt chiếc cúp ghẻ, di chuyển chậm chạp, đếm từng cái ngã tư đã qua, trong lòng chỉ khao khát ba thứ : Xăng, nước và bóng mát. Mồ hôi đã đổ quá nhiều rồi !

Trong cái kí ức nhớ về bảy năm trước ấy, cái cảm giác vui sướng khi có người bỗng dưng dừng lại và hỏi : “ Hết xăng hả bé, đưa 20000 chú mua xăng giùm cho” vẫn còn in đậm lắm, đậm đến nỗi, bây giờ nghĩ về nó vẫn còn thấy tê tê. Thế rồi, con nhỏ 19 tuổi lần đầu tiên vào Sài Gòn ấy, không cần suy nghĩ nhiều hơn một cái chớp mắt ấy, đã rút hẳn một tờ 50.000 đưa chú và bảo rằng, tài sản của cháu chỉ còn mỗi tờ này. Nhìn cái bóng ấy dần khuất nơi cuối đường, trong lòng hân hoan, con nhỏ không nghĩ rằng người ấy sẽ không bao giờ quay trở lại.

Mất gần một tiếng đứng chờ dưới cái nắng chói chang, con nhỏ mới nhận ra rằng mình ngố quá, rồi mất hơn 40 phút nữa, nó dẫn xe đi qua hai trạm xăng, về nhà nhỏ bạn trên đường Nguyễn Thị Thập.

Nước mắt nó rơi vì tủi. Mồ hôi nó rơi vì mệt, Cả hai thứ đều có vị mặn và rơi đều với nhau.

Thánh thót như mưa …

Mưa giữa trời nắng.

….

Bảy năm sau đó, câu chuyện tương tự xảy ra vài lần, trong những hoàn cảnh khác nhau, những nhân vật khác nhau, chỉ có một điểm tương đồng là con nhỏ thường là kẻ dừng lại hỏi và lo dò tìm chai nước, tìm trạm xăng, đong đầy lòng tin, đem đến cho người khác. Và những lần như vậy, nó thường nhận lại những lời cám ơn, nụ cười hay cái bắt tay đầy cảm kích, đôi khi chỉ là những ánh nhìn lạ lẫm.

Trong số những thứ nhận lại ấy, nó hơi chạnh lòng bởi cái “ánh nhìn” một chút, nhiệt tình giúp đỡ người ta có đòi hỏi gì đâu, mà họ lại xói vào sâu ánh mắt con nhỏ, tìm cho ra một “ động cơ” nào đó để lý giải cho hành động “không đâu” trên. Thỉnh thoảng có những ánh nhìn như thể nếu con nhỏ “ thật sự là kẻ lừa đảo” như chính suy nghĩ của họ thì họ sẽ cảm thấy dể chịu hơn. Nghĩ đến đây, tự nhiên muốn thờ dài một cái. trên đời này, khó để người ta tin vào điều tốt vậy sao?

Lúc nãy, con nhỏ vừa làm được một việc tốt, nó hân hoan chưa được bao lâu rồi giật mình tự nghĩ “ liệu mình có bị lừa đảo không? Tại sao mình không tìm hiểu thông tin kỹ hơn đã đưa cho người ta một số tiền như vậy? . Rổi một vài câu nói giỡn, nó tự trấn an mình, tin rằng sư thầy tật nguyền lúc nãy là sự thật, nếu không là sự thật cũng chẳng sao, quan trọng là tâm mình tốt, tin vào lòng tốt và đã mình làm điều tốt. Thế thôi.

Mẹ bảo, làm việc tốt thì đừng áy náy, coi như “tích phúc” , nhưng con nhỏ không nghĩ vậy, Nó nghĩ, làm việc phúc không phải để “ tích” mà là để trả nợ phúc, vì bản thân nó đã có phúc lắm rồi, may mắn sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, được khỏe mạnh , tâm lực trí lực vẹn đủ như một người bình thường. Phúc ấy không tự nhiên mà có, do rất nhiều người khác tạo ra và đem lại. Nó nợ phúc của nhiều người, và bây giờ gom góp “ trả nợ”, cái món nợ này chắc cả đời trả không hết, càng trả càng thấy vui. ^^

Nghĩ đến những món nợ mình đã trả, con nhỏ thấy lòng thánh thót như mưa.

Tối nay, mưa mà có nắng,

Nắng giữa trời mưa,

Mưa đêm êm đềm.

14/6/2011

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Thả...


Thả đi hai thứ vốn giữ trong lòng, một thứ làm tâm hồn nhẹ nhàng, thứ còn lại khiến trái tim trống rỗng...