Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2009

Ô kìa, mưa đẹp quá!


Có đám mây con con, lon ton chạy qua trời.
đứng lại,
ngó quanh…
...tè.


Đôi vợ chồng son son , bon bon chạy trên đường
…đứng lại,
che nhau…
...cười....



Ô kìa, mưa đẹp quá!!!…

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2009


Hai người cua
Cua luôn hai người
Đổ luôn cả ba ...



Yêu ai?
Khỉ thật
Yêu bản thân ..



Mua 4...cục kẹo.
Bói
Đểu
Không đểu
Đểu
Ah , ha ...không đểu



Không nên đểu
Không thể đểu
Không được đểu
CHẤM DỨT NGAY .



Hehe,cũng còn chút lương tâm ...

Phùu.....

Nhẹ nguời....

Như sợi dây thun...


Chiều nay Sài Gòn lại bất thường mưa, cảm xúc lại lục đục kéo về, muốn viết một cái gì đó "úp úp mở mở " thật ... thi vị, nhưng ... thôi, dạo này không phải gồng gánh kéo cái tâm trạng nặng trĩu nữa , chọn cách viết " đời " hơn một chút có lẽ sẽ thỏai mái hơn .
Hai tháng nay tâm trạng không ổn định, giống như sơi dây thun, khi thật căng, lúc thật trùng.
Tâm trạng như thằng lạc quan và bi quan như hai đứa con nít dở hơi đứng xếp hàng, đứa nào cũng muốn lên trước, thằng bi quan luôn thắng thế, nói với thằng lạc quan rằng : " mày chẳng làm được gì cả, đồ ăn hại" , thằng lạc quan khinh khỉnh, tao cóc cần tranh chấp với mày nữa, đồ cứng đầu hèn nhát, tao bỏ đi đây. Thế là từ đó, thằng bi quan chơi thêm với hai thằng nữa, thằng cọc cằn và thằng bất cần...
Thằng bi quan hay buồn và tự ti, chỉ ậm ừ cho qua những lời khuyên tốt nhất.
Thằng cộc cằn và thằng bất cần luôn làm tổn thương những người quan tâm đến chủ của nó.
Và thế là cố gằng cuộn tròn thành chấm nhỏ, càng nhỏ càng tốt, để không ai nhìn thấy, khỏi ai bận tâm, thậm chí biến mất tiêu để chẳng ai nhận ra sự tồn tại của mình trên đơi này càng tốt hơn.

Nhưng, đã “trót” sống trên đời này thì phài sống cho ...trót, thằng lương tâm nói thế vậy là thằng lạc quan lại quay về , để thay đổi tương quan lực lực, nó kéo thêm hai thằng tự tin và hi vọng . Vùng lên, quyết chiến ....

“Thằng tự tin thì đắc thắng mau chết , thằng hi vọng thì hão huyền” , thằng bi quan bảo thế .

Thằng lại quan khinh khỉnh : Để rồi coi....

Ừ, thì để rồi coi ....Cái tâm trạng phản chủ , khó bảo, lúc căng, lúc trùng ...

Mệt.

21/11/08

An lành...


Sáng
Không kẹt xe
Không trễ giờ
Ăn bữa sáng
Máy in ngoan,
Đồng nghiệp,
nhìn nhau
nở một nụ cười
..thân thiện
Thế là an lành.


Trưa
Nắng
Được ăn cơm
Ngủ một giấc
Không ra đường
Thế là an lành

Tối
Không kẹt xe
Tự nấu ăn
Gặp ai đó...
...cười vui,
hạnh phúc...
hoặc...cũng có thể là ....
một mình
lặng vào...
khoảng không
...riêng biệt
tận hưởng cuộc sống .
Chỉ thế thôi,
..cũng đủ
an lành...


Giản đị để an lành
An lành từ những đều giản dị
Ta tự cho phép mình, dừng lại đôi chút ...để thở
Để cân bằng cuộc sống.
Để tự soi mình ...
và ...nhìn mọi thứ xung quanh ,
Thời gian qua,
sống vội vàng quá...

.

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2009

Hôm nay, mình sống hay chỉ tồn tại ???

Hôm nay, đi uống cà phê với sếp cũ, “sếp cũ” gọi thêm “sếp cũ hơn” đến Bud đề cả ba cùng “tọa đàm”, sếp cũ ăn mặt bóng bẩy trang điểm đậm đà đến trước , sếp cũ hơn sực nức nước hoa, tay cầm laptop lả lướt đến sau . Cả hai huyên thuyên “nổ” từ trên trời xuống, mình nhìn người này, cười một cái, nhìn người kia, cười một cái , rồi lại nhìn sang người này , cười, qua người kia, cười....cả mấy chục “cái cười”. Kịch làm sao! . Công nhận, dạo này có duyên với các sếp, mà duyên này có được là do “các sếp” cố tình tạo ra do một lần dại miệng khoe có quen vài người “ rất ngộ”. Haizzz ....

Hôm nay, nói chuyện với bạn về tình yêu cực đoan, về sự chiếm hữu và bất chấp. Nếu muốn giành một cái gì đó với người “ cực đoan” thì mình phải ..trở nên tương tác với họ nghĩa là trở thành cực đoan một cách vô thức dù có muốn hay không . Như lời chị nói, chiến tranh bởi thế mà ra . Mình không muốn “ chiến”, chỉ muốn “an” trong cái thế giới của mình, nên mình cứ yêu theo cách của mình thôi, tôi không cực đoan – tôi không tương tác với bạn nghĩa là không chiến tranh,... nếu tình yêu của bạn mang tốt lành đến với người bạn yêu, thì bạn có quyền hưởng thành quả từ nó – cho dù bạn yêu theo cách nào đi chăng nữa, thế nhé...

Hôm nay, đọc được câu “ trạng thái” rất có ý nghĩa của em, cái đó Osho gọi là “ trưởng thành” đó em à, chị cũng đang đi tìm nó. Có lúc thấy nó thật gần, thật dễ nắm bắt, nhưng đôi như nó đánh lừa mình như ảo giác đánh lừa người ta trên sa mạc, khát nước thì nhìn đâu cũng thấy ốc đảo ^^. Chị nhớ, có lần chị nói với em về sự “quăng bỏ” và “bắt lấy nó” . Lúc đó chị thấy mình an, bây giờ cũng vậy, nhưng trong lòng không “ trống” để thấy mình “ tĩnh” nữa. An do không có “không gian” để “ động” chỉ là “sự an” giả tạo thôi, phải không em ?

Hôm nay, bóng gió với chị về việc ‘muốn rút”, không biết chị hiểu không, chỉ đưa cùi chỏ vô mặt mình rồi cả hai cười giòn...chỉ vậy thôi, cũng đủ yêu, đủ thương , đủ lấp đi cái khỏang trống lúc này và thôi không còn nghĩ đến nó nữa .

Hôm nay, đi ăn “chùa” bên công ty chị, tự nhiên thấy thương chị, thương chị Vân chẳng vì lý do gì cả, chỉ nghĩ thương là thương, tình cảm đến đơn giản như canh bí nhưng lại đậm như cá cơm rim, hihihi. Bữa trưa ngon lắm, cảm ơn hai chị ! ^^

Hôm nay, đứng chờ đèn đỏ, ngó lên trời, thấy đàn chim bay qua, tóm gọn cái cây cao thiệt là cao, ồn ã líu lo . Thấy vui , chả hiểu vì sao vui, chắc tại vì đàn chim bay nhanh quá , đậu nhanh quá, và mấy con đằng sau chẳng biết bay đi đâu cứ cắm đầu cắm cổ bay theo con trước rồi ...tông nhau rầm rầm khi đột ngột dừng lại, thấy dốt dốt, nghĩ mà thấy vui ^^ . Tự nhiên nó thế, con chim nó thế, ko tính tóan và phiền muộn, cứ bay , bay một cách tự do, rồi đậu rồi bay, sướng biết bao nhiêu ...^^

Hôm nay, offline sớm, bật ti vi,chợt nhớ đến một người, ngày nào cũng coi cái kênh đó, chưởi cái phim đó nhưng cứ đến giờ đó, lại cứ bấm kênh đó, lại lầm rầm ngồi chưởi ...diễn viên xấu ...^^ cái vòng tuần hòan quen thuộc đến nỗi thỉnh thỏang em bực mình tắt luôn cái TV cho đỡ ồn ào và quay sang ...chọc lét . không hiểu sao chị cứ ngồi trên giường, bắt em nấu mì gói mà em cứ ngoan ngõan pha thêm cho chị ly sữa ? Rồi chị uống ngon lành trong khi em đứng ...trực đem ly đi rửa vì biết chị chả bao giờ làm chuyện đó . Có phải em nợ chị không??? Hay là em bị chị “ dụ” khi đều đặn mỗi tuần chị đều làm bánh cho em J, hay những câu chuyện chị kể có sức hút thần kỳ, và sự quan tâm của chị làm em thật sự cảm thấy ấm áp ??? Chả biết, chỉ thấy mỗi khi em về nhà thì sẽ ghé phòng chị đầu tiên , nhiều khi chỉ để nhìn thấy chị là cũng ok rồi, cũng chả cần phải chào hỏi ... Chị em là thế đấy ^^

Hôm nay lại bị bà chủ nhà hết chưởi khéo rồi chưởi thẳng , nào là sao hôm nay về nhà sớm vậy, sao để cửa dập mà ko chèn nó lại, sao không đổ rác, sao không gấp cái áo mưa phơi trên sân thượng vào.... cứ như là bị theo dõi và tố giác vậy, nhức đầu . Rồi kết luận : “ sao tao chưởi mày hòai mà mày không dọn đi ?” – “ thích ở nhà cô ba, thơm mùi bánh tráng và ...nghe chưởi cho giống ...gia đình” - “tao để dành cho mày cái đùi vịt quay với chén xôi vò dưới bếp, xuống lấy đem lên phòng ăn đi , đừng nói là tao cho nha, tụi nó phân bì” ^^ . Chưởi cứ chưởi , tật chưởi sao cũng là tật, bình thường “thiên hạ thái bình “ ai cũng “ chuẩn” nên không cần “ chưởi” , mình về nhà thế nào cũng “ồn ào” cả lên, thế mà vui vì chưởi là thương vì thương nên chưởi, cô Ba hỉ ^^ .

Hôm nay đạt được một số thỏa thuận với mẹ và thỏa mãn một số ấm ức với dì, vui! J Hôm nay không ngủ được, ngồi viết linh tinh, đọc lại thấy dở tệ, dở như cái tâm trạng lúc này, vui ko ra vui, buồn ko ra buồn , vừa nặng vừa nhẹ , không bất mãn cũng chả thỏa mãn .

Haizzz Hôm nay mình sống hay chỉ tồn tại ???

Chả biết luôn.

Nhảm.

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2009

...









Tại sao mình chụp những nụ cười mà trong lòng thấy ... buồn thế nhỉ?
Có phải chăng mình cứ bị ám ảnh hòai bởi hai chữ "tội nghiệp" ? khi trong chính thời khắc ấy, cảm nhận rõ ràng các em đang rất hồn nhiên, yêu đời qua nụ cười trong trẻo và những hành động ngộ nghĩnh rất trẻ thơ...? .
Để làm gì khi tự làm khó mình , cứ đi tìm một thứ cảm giác không cần thiết vì " tình nguyện là phải như thế" để rồi nặng lòng suy nghĩ , mà không mở lòng tự do cảm nhận niềm vui...tự nhiên và nhẹ nhàng, như cách mà nó đến ?
Thế mới biết vui cùng niềm vui hay đau cùng nỗi đau của người khác quả thật rất khó khăn vì sự đồng cảm không phải lúc nào cũng đến đúng thời điểm ...
(Lần sau cố gắng " tóm" lại khỏanh khắc theo đúng bản chất thực của nó chứ không chụp những điều mình nghĩ nữa , nhé ^^ ) ...








Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

đã xin được vé đi ...tuổi thơ ...



Đứng dậy

Phủi

Phủi

Phủi...

Theo thói quen..

Nghểnh mặt,

đi tiếp

Nhưng ...

Chợt ...khựng lại

Mắt cụp xuống,

Đầu hơi cuối

.....Đi đâu bây giờ?

Bây giờ,

...biết đi đâu...?

...thất vọng trong chốc lát...

Cười buồn, rồi cũng đi tiếp, nhưng ...như vẫn chưa hết chóang váng trong một buổi chiều chạng vạng, ta gói gọn mình, theo hồi ức lăn tròn vào quá khứ ....

Nơi đó...

An tòan.



...

Những dòng suy nghĩ qua hành động cụ thể dạt về một thứ cảm xúc rất lạ, bồi hồi đón nhận những điều “của mình
,chính mình “ nhưng chưa bao giờ nghĩ tới và nhận ra.
Xúc động và thanh thản lạ!


...đã xin được một vé đi tuổi thơ...

(cám ơn chị Ngân về lớp học Inner growth và những lá thư gởi về từ ...quá khứ ^^ )

Gío ngược - Bình thường và bất thường ...


1.Gió ngược ...


Nóng nực,

Bực mình,


Cái quạt máy quay hết công suất không thể dịu đi sự bực tức khi cứ phà cái hết hơi nóng này đến hơi nóng khác vào người .


Chán ngấy sự Giả tạo!


Thế là phóng xe ra đường ....đi tìm gió.


Gió Sài Gòn lười biếng đứng lặng để cái nóng vần vũ quanh mình.


Khỉ thật! Thế là tự lừa cảm giác của mình bằng cách phóng xe qua những con đường vắng vẻ, đầy cây xanh , chuyển động thật nhanh tìm cho mình một cơn ..." gió ngược " , tự cảm thấy dịu lặng và hả hê đôi chút... Ừ, thì mát . ... Dạo này, tự nhiên muốn tìm được một " cơn gío ngược ", muốn chạy khỏi sự giả dối này để tìm một sự " giả dối" ( có lợi ) khác, rồi sau đó tự hả hê, tự bào chữa, tự sung sướng rằng " mình đã làm được" . Nhưng cái lương tâm nó không cho phép, nó bảo mình cứ đứng trơ ra đó . "Không gặp gỡ, không ồn ào, không tiếp xúc ,không tiệc tùng, như thế sẽ an tòan."


Bất thường chăng?


2.Bất thường...


Hôm nọ, coi một bộ phim Mỹ nói về một thằng bé có trí thông minh tuyệt vời cứ nghĩ mình đến từ Sao Hỏa. Nó nghĩ nó thuộc về một thế giới khác, khác xa với cái thế giới này và thường xuyên ngồi mơ mộng về " ngày trở về" sau khi đã hòan thành hết " nhiệm vụ được giao" ở trái đất. Nó tin vào điều đó mãnh liệt đến nỗi mình cứ hồi hộp chờ đến hết phim xem có cái tàu vũ trụ nào đến đón nó đi hay không mặc dù bác sĩ " trái đất" khẳng định 100% rằng nó bị bệnh Tâm thần phân liệt cần phải chữa gấp. Mọi nỗ lực cố gắng đưa nó về cuộc sống " bình thường" gần như là ...vô vọng khi nó cứ canh cánh trong lòng :


- Giống người khác thì có tốt không ?


Và chỉ " giả bộ" giống bình thương để được ... an tòan và không bị chỉ trích. Nó hạnh phúc với " sứ mạng" của nó và lặng lẽ phát minh ra bao điều lung linh tuyệt diệu. Vẫn luôn nuôi trong mình một niềm tin mãnh liệt rằng : nó là bình thường , còn cả thế giới đều bất thường . ....


- Có ai có vấn đề mà tự nhận là mình có vấn đề đâu ?


Có ít nhất hai người cùng nói câu này với mình trong giai đọan này . Tự nhiên cảm thấy phân vân , mình bất thường hay bình thường như mình vẫn nghĩ, chả biết nữa , vì :


- Có ai có vấn đề mà tự nhận là mình có vấn đề đâu ?


Dạo này không thích gặp ai, ngay cả những người thân quen và an tòan nhất . Tự nhiên muốn rúc vào thế giới riêng của mình . Đi làm về, đi chợ, nấu cơm, ăn cơm, dọn dẹp, đi nhà sách, đi siêu thị, tất cả đều một mình và cảm thấy an tòan , dễ chịu với cái khỏang không giới hạn mà mình vạch ra đó. Hạn chế đến hơn 70% các cuộc hẹn, với bạn bè, họ hàng , người thân để " tận hưởng cái thế giới riêng " và được mọi người...ưu ái nhận xét là " bất thường ". ( vì bình thường là phải mừng rỡ tham gia mọi cuộc vui )


Công việc dạo này gặp áp lực nhiều, sếp cũng trọng dụng nhưng sao thấy cần phải đề phòng nhiều quá, trong công ty tất cả mọi người đều cười giả lả khi ai đó thành công, và giả ...lơ nhau khi aii kia thất bại. Công việc IYC thì gặp nhiều khó khăn, mọi việc ngày càng rơi ra khỏi tầm tay, thóat khỏi tầm kiểm sóat, quan tâm thì mang tiếng là " lạm quyền", không quan tâm thì bị nói là " mang con bỏ chợ", tiến thóai lưỡng nan, rồi xuất hiện hai trạng thái : một là xét nét, đề phòng. Hai là : nóng nảy, bột chộp, quyết định vội vàng, ăn nói vội vã , dù chỉ nói cũng gây tổn thương người đối diện, khỉ thật! chả muốn thế chút nào.


Có ai đó nói mình giống bố, uh, giống thật . Mình nóng, nóng như Hỏa diệm sơn, nhưng dạo này, tự dưng thấy "dịu" hẳn. Mình dùng những khỏang trống một mình, để tự dặn lòng là dẹp bỏ những cái tôi ích kỷ đi, hãy tin vào những điều mình thấy và cảm nhận, đừng để những lời xì xầm ảnh hưởng đến tâm trạng và những điều mình cảm nhận được về bất kỳ một ai đó, để dọn mình sạch sẽ, để nụ cười nở trên môi luôn là thật lòng với người đối diện khi đã dẹp hết sân si . Mình không cần phải giống người khác, không cần phải " giống bình thường " khi có chuyện phải tìm đến ai đó, hay khóc bù lu bù loa kể cho cả thế giới biết rằng " mình có chuyện", mình cần một khỏang trống để cảm giác...an tòan, để dẹp bỏ và tươi mới .


Giống như cậu bé kia, mình nghĩ mình bình thường, mình vui và làm được rất nhiều việc cho " cái thế giới riêng của mình", và thật sự thấy tâm thanh thản khi ...trở lại với " cộng đồng " nếu nó đừng có quá nhìn chăm chăm vào mình và phán : " bất thường !" . Có bất thường không nhỉ ? "Chỉ bất thường khi mình quanh quẩn với cái " thế giới riêng" quá nhiều" - Người " bình thường" nói thế , phải xem lại thôi .... Ngủ lâu rồi thì phải ...


3. Bình thường ...


Ê, xe búyttttttt, Tui muốn về Miền Tây...


Cơn gió ngược mang qua đầu đủ thứ luồng suy nghĩ, bỗng bị cắt ngang khi đâu đó vang lên giọng nói ồm ồm, hổn hển lúc hụt lúc tròn của một ông lão hút một ngày gần hai gói thuốc : " xe búyttt, tui muốn về miền Tây ..."


Cái vali nhựa đưa thẳng lên đầu, hai chân cuống víu vào nhau .


Chạy !


Chạy, cà nhắt...


cà nhắt...


Rồi ...thở,


rồi dừng,


rồi chạy ,


rồi ...thở...


Mệt Đuối...


Rồi ...đứng ...nhìn theo, nuối tiếc !!! Hình như chuyến cuối cùng , gần 8 rưỡi tối ...


- " Bác ơi, lên con chở bác một đọan cho kịp xe " - Ông lão mừng húm : " Cám ơn cô " - Tui lên nuôi bà nhà nằm bệnh viện Bình Dân , nhà có việc phải về quê gấp. Tui đón xe buýt về bến xe miền Tây , Đợi lâu quá, tui mệt, ngủ hồi nào không hay, lúc tỉnh dậy thì thấy bóng nó lướt qua, may có cô , chứ sao tui chạy theo kịp....


-Tui muốn về miền Tây ... Tăng ga, chạy băng băng vượt bao xe khác , đua cùng búyt đến trạm tiếp theo, chưa kịp nhìn người ngồi sau tròn méo thế nào, chỉ cảm nhận sự hồn hậu , tự nhiên vui từ những điều " bình thường ...lạ "... trời bắt đầu có gió ... gió thật và mát thật ... Cười và bấm : " em ơi, cà phê Hàn thuyên nhé ...." "


Người bất thường" cũng cần được ...chia sẻ.... :)


Sài Gòn nóng, chờ đợi một cơn mưa .